Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 354: Lão tặc Huyền Từ rất cơ trí

Bọn họ đến Thiếu Lâm tự tìm NPC để nghe một lời giải thích hợp tình hợp lý, kết quả bị người chơi giết ngược lại đến đánh trả cũng không nổi. Má nó, căn bản chẳng có chỗ nào để giải oan cả, không đi còn ở lại đây chờ chết chắc?

"Rời đi?"

Đệ tử Cái Bang nghe thấy lời Băng Hỏa Độc Long nói thì hơi ngạc nhiên: "Chúng ta cứ đi như thế hả? Không yêu cầu một lời giải thích à?"

"Giải thích?" Băng Hỏa Độc Long liếc nhìn Vương Viễn rồi lại đưa mắt nhìn thiết đỉnh bên cạnh, trong mắt lộ vẻ thâm sâu, ý tứ rất rõ ràng.

Nếu ngươi không đi hòa thượng này sẽ giết ngươi, mạng chẳng còn thì còn muốn giải thích gì nữa? Mọi người đợi ở đây lâu như vậy, Huyền Từ không ra, ngược lại đi ra một tên hòa thượng thuận tay là giết người. Các ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể đòi được một lời giải thích cho ra nhẽ à? "Chuyện này..."

Tất cả mọi người không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên hiểu ý của Băng Hỏa Độc Long, mặc dù rất bất đắc dĩ và không phục lắm, thế nhưng mạng mình vẫn quan trọng hơn một lời giải thích. Đám đệ tử Cái Bang thở dài thườn thượt, dưới sự dẫn đầu của Băng Hỏa Độc Long, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Thiếu Lâm tự với vẻ căm giận bất bình.

Những người chơi môn phái khác đứng ở cổng thấy chẳng còn gì để hóng hớt nữa thì cũng nhốn nháo giải tán dù chưa thỏa mãn lắm.

Người chơi ở cổng rời đi xong, hệ thống thông báo Vương Viễn đã hoàn thành nhiệm vụ. Khi nhìn bóng lưng người chơi đang giải tán, hắn lập tức ý thức được mình lại bị Huyền Từ lợi dụng, nhất thời cảm thán không thôi.

Không thể không nói, lão hòa thượng Huyền Từ quả thực rất gian xảo.

Lão là phương trượng của Thiếu Lâm tự, chắc chắn không thể tùy tiện ra tay với người chơi, nhưng lại giao nhiệm vụ khuyên giải cho Vương Viễn, còn hắn phải khuyên ra sao chẳng liên quan gì đến lão cả, chỉ có người chơi mới đánh bại người chơi được mà.

Kỳ thật cũng không thể trách Vương Viễn thô bạo được, ngay từ đầu hắn đã thử nói lý lẽ rồi, nhưng đám đệ tử Cái Bang không phục, hắn chỉ có thể dùng nắm đấm để khuyên giải thôi.

Bây giờ người chơi Cái Bang không dám chờ ngoài Thiếu Lâm tự nữa, nhưng nỗi căm hờn với hắn không giảm mà còn tăng... Đậu mòe, nói tới nói lui người xui xẻo vẫn là hắn...

"Ngươi ‘khuyên’ bọn họ xong rồi à?"

Lúc Vương Viễn trở lại Đại Hùng Bảo Điện, Huyền Từ hiền lành hỏi.

"Vâng!"

Vương Viễn vô cùng khó chịu gật đầu đáp.

"Quả là đệ tử tâm đắc nhất của ta!" Huyền Từ hài lòng tán dương, nâng tay lên định phát cống hiến môn phái cho Vương Viễn.

"Thầy ơi!!!"

Phần thưởng nhiệm vụ vừa phát là không thể thay đổi được nữa, điểm cống hiến sư môn Vương Viễn có rất nhiều, dĩ nhiên không thèm rồi.

Mắt thấy Huyền Từ muốn phát phần thưởng như thường lệ, Vương Viễn vội vàng tỏ vẻ đau khổ: "Ta là đồ đệ duy nhất của người, thanh danh của ta có liên quan trực tiếp đến uy tín của người. Ta đắc tội Cái Bang nhiều lắm rồi, lỡ như ngày nào đó ta bị bọn họ đánh chết ở đầu đường, người sẽ mất mặt mũi thật đó."

Thấy không, đây gọi là biết nói chuyện, ta bị đánh chết làm ngươi mất mặt, lời này Vương Viễn nói mà mặt không đỏ tim không đập chút nào.

"A di đà phật!"

Huyền Từ là người rất sáng suốt, dĩ nhiên biết rõ Vương Viễn lại muốn võ học của lão, thế là niệm phật rồi bảo: "Đại Xuân à, tư chất của ngươi ra sao tự ngươi cũng hiểu rõ, vi sư là kỳ tài hiếm có của Thiếu Lâm tự, thứ có thể dạy ngươi ta có nhiều..."

"Ta..."

Huyền Từ vừa mới lên tiếng, Vương Viễn suýt chút nữa không nhịn được táng cho lão một quyền.

Nghe đi mà coi, nghe thử đi, đây là tiếng người đó hả? Lão già này chỉ kém chút chỉ vào mũi Vương Viễn và nói: "Lão tử thông minh tuyệt đỉnh, ngươi lại là loại người ngu học võ, ta biết không nhiều..."

"Khì khì!"

Dĩ nhiên, Vương Viễn cũng không phải loại người yếu thế, hắn đảo mắt, mặt dạn mày dày cười bảo: "Đệ tử ngu dốt, học không được võ học cao thâm, song người trong võ lâm chúng ta mạnh lên không chỉ ở chỗ công pháp. Sư phụ có thần binh hay bảo giáp gì thì đưa cho ta một bộ đi."

Thứ mà người chơi theo đuổi trong trò chơi không gì khác ngoài thực lực và tu vi.

Những thứ có thể tăng thực lực và tu vi ngoại trừ võ học công pháp ra thì còn có thần binh lợi khí.

Tất nhiên Huyền Từ không có công pháp nào có thể dạy, lấy địa vị của lão, thần binh bảo giáp cũng chỉ là chút lòng thành.

"A di đà phật!"

Huyền Từ ra vẻ nói: "Người xuất gia lục căn thanh tịnh, thứ gọi là thần binh bảo giáp đều là vật ngoài thân, người khôn ngoan tìm kiếm sức mạnh bên trong, kẻ ngu ngốc thì lại tìm kiếm sức mạnh bên ngoài."

"Sao mấy lời nghe quen tai thế nhỉ?" Vương Viễn vuốt cằm nói: "Ngươi có thể đừng đứng nói chuyện mà không đau eo không."

Má, Huyền Từ là NPC cao cấp, cảnh giới võ học đã đạt đến trình độ Bất Trệ Ngoại Vật, đương nhiên có thể nói mấy chuyện xằng bậy như là tìm kiếm sức mạnh bên trong. Cảnh giới của người chơi mới đến đâu chứ? Không nói hiện giờ trò chơi đang ở giai đoạn đầu, cho dù ở giai đoạn cuối, công pháp của người chơi có đại thành thì trang bị cũng là một phần cực kỳ quan trọng, nếu không trò chơi sẽ hốt bạc ở đâu được chứ: “Ha ha!”

Huyền Từ cười khẽ: "Ngươi là người sáng suốt, tất nhiên sẽ có thần binh bảo giáp, động Đạt Ma đằng sau núi chúng ta có một chiếc áo cà sa mà Đạt Ma tổ sư từng mặc, chỉ cần ngươi có thể phá được Kim Cương Phục Ma Giới của ba vị cao tăng là có thể lấy nó đi, thế nào? Muốn làm nhiệm vụ này không?"

"A..."

Vương Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực lực của ba lão hòa thượng kia thế nào?"

"Người nào cũng không kém ta!" Huyền Từ thản nhiên nói: "Phục Ma Kim Cương Giới của ba người đó còn bổ trợ sức mạnh, một trăm tám mươi vị cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó mà công phá."

"Ai thích làm thì người đó đi mà làm!" Vương Viễn lập tức từ chối.

"Ha ha!" Huyền Từ cười ha ha nói: "Ngươi thấy rồi đó, là do ngươi không lấy được, cũng đừng trách ta."

"Sư phụ!" Vương Viễn thật sự cạn lời: "Ta là đệ tử duy nhất của ngài, nếu như ta bị người khác phế đi, tâm huyết của ngài coi như uổng phí."

Vương Viễn cũng lấy ra đòn sát thủ, điểm yếu của Huyền Từ là Thiếu Lâm tự, để đối phó với lão thì chỉ có thể buộc sự an nguy của Thiếu Lâm tự vào người mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận