Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1178: Luận võ cùng Phong Thanh Dương

"Khà khà!" Phong Thanh Dương đánh giá Vương Viễn một chút rồi nói: "Ta cũng không có hứng thú với hòa thượng... nhưng đây là quy định từ phía trên, ta cũng chẳng có cách nào! Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, Lâm Bình Chi nhất định sẽ được ta bảo vệ!"

"Ừm..." Vương Viễn nói: "Chỉ cần đánh bại ngươi là được?"

“Đương nhiên!” Phong Thanh Dương gật đầu.

“Dùng cách nào cũng được?"Vương Viễn lại hỏi.

“Chỉ cần có thể đánh bại ta, coi như ngươi thắng!” Phong Thanh Dương nói.

“Vậy chúng ta chơi đoán số được không?" Vương Viễn ngập ngừng hỏi.

Phong Thanh Dương cười nói: "Ta có thể đoán trước tiên cơ, ngươi thật sự muốn so hay sao?"

“Thôi thôi thôi!” Vương Viễn nhanh chóng lắc đầu nói: “Vậy chúng ta tỷ thí trò vật tay đi." Cái khác không nói, so khí lực, Vương Viễn quả thực chưa từng sợ bất cứ người nào.

“Không!” Phong Thanh Dương dứt khoát từ chối.

“Không phải ngươi nói chơi thế nào cũng được hay sao?" Vương Viễn khinh thường: “Ngươi không biết xấu hổ!"

“Ngươi không hiểu!” Phong Thanh Dương nói: “Võ học tu vi của ta quá cao, chẳng may lúc so khí lực kích động chân khí của ta phản ứng, ta sợ mình không khống chế được, khiến Kiếm Khí trong cơ thể một kiếm giết chết ngươi!"

Lời này của Phong Thanh Dương rất nghiêm túc, nhưng trong mắt Vương Viễn lại là lời nói dối trắng trợn.

Tu vi võ công của Phong Thanh Dương đã đạt đến cảnh giới cực hạn, một cái tát muốn rút hết bao nhiêu máu của đối phương cũng có thể khống chế chuẩn xác, làm gì có chuyện chó má như không thể kiểm soát được Kiếm Khí trong cơ thể, rõ ràng là đem ra lừa dối người.

“Vậy ngươi nói làm thế nào để so tài đi!" Vương Viễn nói.

“So kiếm!” Phong Thanh Dương nhàn nhạt phun ra hai chữ.

“Ta không biết dùng kiếm!” Vương Viễn tỏ vẻ cự tuyệt.

Công phu của Vương Viễn chủ yếu là quyền chưởng và côn bổng, ngộ tính cần có của Kiếm pháp tương đối cao, Vương Viễn chưa từng luyện tập.

“Ngươi có thể sử dụng bất cứ võ công nào!" Phong Thanh Dương bổ sung.

“Vậy cũng không được!” Vương Viễn nói: “Ngươi chỉ vật tay cũng đã không thể khống chế Kiếm Khí trong cơ thể, nhỡ lúc ta và ngươi so kiếm bị ngươi vung một kiếm làm thịt thì thế nào?"

“Không sao cả!” Phong Thanh Dương nói: “Chúng ta đấu văn! Không đấu võ!"

“Ý ngươi là gì?” Vương Viễn nghi ngờ hỏi.

Có trời mới biết không đấu võ thì so kiếm kiểu nào.

Phong Thanh Dương giải thích: "Kiếm pháp mà ta sử dụng chính là Độc Cô Cửu Kiếm tối cao trong thiên hạ, được sáng chế bởi Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại, khi luyện đến cảnh giới cao nhất có thể phá hết võ học trong thiên hạ. Chúng ta khua môi múa mép bàn luận một phen, nếu ngươi có thể tìm được cách phá giải chiêu thức thì coi như thành công, coi như ta đã thua, thế nào?"

"Cái này..." Vương Viễn nhíu mày.

Đây là muốn dùng võ mồm để luận võ sao...

“Được rồi!” Sau một hồi suy nghĩ, Vương Viễn tự tin nói: “Thua thì không được chơi xấu!"

“Lão phu làm người khiêm tốn chính trực, há có thể hành xử như vậy!” Phong Thanh Dương ưỡn ngược nghiêm trang nói, như thể kẻ vừa mới chơi xấu không phải là lão.

“Vậy thì ta sẽ tấn công!” Vương Viễn nói: “Ta mở ra trạng thái Phật Pháp Vô Biên, có kim thân cao sáu trượng, đồng thời ngưng tụ toàn bộ chân khí trong cơ thể sử dụng một chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán, ngươi có thể phá giải được nó?"

Phong Thanh Dương nói: “Ngươi còn quá trẻ! Lấy hết sức lực của một đòn kim thân sáu trượng cũng không bằng một chưởng của tuyệt đỉnh cao thủ, phá chưởng thức là có thể phá giải được!"

"Ừm..."

Vương Viễn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra pháo Oanh Thiên đặt trước mặt Phong Thanh Dương: “Pháo Oanh Thiên của ta là một hỏa khí, bắn một pháo này liệu ngươi có thể đỡ nổi?"

“Ha ha!” Phong Thanh Dương cười nói: “Nếu là đại pháo Thần Võ, ta đương nhiên không thể ngăn cản, nhưng chỉ với pháo Oanh Thiên này của ngươi thì chẳng đáng xách dép cho một chưởng bình thường của tuyệt đỉnh cao thủ, còn không bằng kim thân sáu trượng, một chiêu Phá Tiễn Thức của lão phu là có thể giải quyết được."

"Ta có Thần Binh Đấu Chiến!"

"Phá Thương thức!"

"Ta có nội công trác tuyệt..."

"Phá khí thức!"

...

"Phá cái mả mẹ nhà ngươi!"

Sau một hồi đấu võ mồm, Vương Viễn lập tức bùng nổ!

Đồ trứng thối này, Độc Cô Cửu Kiếm này thật là khó chơi! Vốn cho rằng Phong Thanh Dương đề nghị đấu văn là muốn giúp mình, ai ngờ lão già này lại mồm mép vô sỉ, hết phá cái này lại phá cái khác, bất kể Vương Viễn dùng chiêu thức gì, lão già Phong Thanh Dương này cũng có thể dùng Độc Cô Cửu Kiếm giải quyết, khiến cho Vương Viễn cực kỳ bực bội, đứng dậy hung dữ chỉ vào Phong Thanh Dương nói: "Lão già kia, ta thật muốn cầm một thùng phân tạt vào mặt ngươi!"

"Hả..."

Nghe xong những lời này của Vương Viễn, Phong Thanh Dương bỗng lâm vào trầm tư.

Sau khi cân nhắc một lúc, Phong Thanh Dương rốt cục ngẩng đầu, thở dài một hơi nói: "Kẻ trí nghĩ tới ngàn điều vẫn luôn có sơ hở. Quả nhiên trên đời này không có thứ gì hoàn hảo, cũng không có kiếm pháp nào hợp với ý người!”

"???"

Vương Viễn đầu đầy chấm hỏi: "Lão đầu nhi, ý của ngươi là gì?"

“Ngươi thắng rồi!” Phong Thanh Dương khoát tay một cái nói: “Yên tâm giao Lâm Bình Chi cho ta, ta sẽ bảo vệ hắn ta chu toàn, dạy võ công cho hắn ta, nuôi dưỡng hắn ta thành người!”

“Thế là thắng sao?” Vương Viễn trợn tròn mắt.

Ôi chao, cái cảm giác Độc Cô Cửu Kiếm tung hoành thiên hạ, phá hết võ học trên đời, nhưng không thể đánh lại một thùng phân…ừm, nhược điểm của môn võ công này cũng quá dơ bẩn rồi đi.

Vấn đề là chẳng có ai đang yên đang lành đi cất một thùng phân trong ba lô đề phòng trường hợp khẩn cấp hết.

"Ngưu Đại Xuân, xem ngươi còn chạy trốn đi đâu! Mau trả cháu ngoại lại cho ta!"

Thành công giao Lâm Bình Chi cho Phong Thanh Dương, nhiệm vụ của Vương Viễn coi như đã hoàn thành. Hắn đang định quay trở về Thiếu Lâm Tự tìm Huyền Từ lĩnh thưởng, đột nhiên từ bên kia khe núi vang lên tiếng của Vương Nguyên Bá.

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía đối diện Tư Quá Nhai chẳng biết từ bao giờ đã đứng chật kín người.

Rậm rạp vô số, không chỉ có người chơi từ tất cả các môn phái lớn, mà còn có Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải và các NPC khác, đứng chặn mọi nẻo đường trên Tư Quá Nhai.

"Ha ha!"

Vương Viễn liếc nhìn mọi người bên phía đối diện, vẻ mặt đầy khinh thường.

Hắn cũng không sợ bị cản hết mọi đường, nếu sợ đã chẳng chạy tới Tư Quá Nhai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận