Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 173: Bạch Hạc Lưỡng Sí

"Gà mờ?"

Nghe được Kiếm Hàn Tây Bắc nói, sắc mặt mấy người Vương Viễn trong nháy mắt đen thui.

Nhưng Kiếm Hàn Tây Bắc nói cũng không sai.

Nhóm sáu người Vương Viễn, Độc Cô Tiểu Linh người chơi thuật cơ quan của Đường Môn, ngoại trừ khinh công thì không có bất kì khả năng đặc biệt nào.

Đinh Lão Tiên, một tên bán thuốc phái Nga Mi...

Nhất Mộng Như Thị, chơi ám khí của Ngũ Độc...

Ngoại trừ Vương Viễn ra, Bôi Mạc Đình cũng coi như là một cao thủ có năng lực, tên nhóc này còn mặc đồ đỏ thẫm như một tên não tàn.

Kinh khủng hơn chính là, đám người bọn họ còn có một người chơi cấp 10.

Xem ra nói gà mờ là còn đề cao một chút.

Đương nhiên, Một Đám Ô Hợp có gà mờ như thế nào, cũng không thể để người tùy tiện giễu cợt được.

Giữa bạn bè với nhau thì không vấn đề gì, một người ngoài mà dám nói như vậy, chính là cố ý tìm đánh.

"Nhóc con, ăn nói chú ý một chút!" Vương Viễn bước về trước một bước, chắn trước mặt Nhất Mộng Như Thị, nhìn chằm chằm Kiếm Hàn Tây Bắc mặt không đổi sắc nói.

"!!"

Thấy Vương Viễn tự nhiên đứng chắn trước mặt Nhất Mộng Như Thị, Kiếm Hàn Tây Bắc không khỏi nhướn mày một cái.

Vương Viễn lớn lên vốn đã vạm vỡ hung hãn, cái đầu bóng loáng tăng thêm mấy phần cục súc, dựa vào tướng mạo cũng đủ để dọa chạy không ít người.

Huống hồ còn là hòa thượng hot nhất nổi lên trên diễn đàn, tướng mạo cũng là bộ dạng này. Kiếm Hàn Tây Bắc thấy Vương Viễn trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng lui về phía sau.

"Ha ha ha!"

Vẻ mặt kinh ngạc của Kiếm Hàn Tây Bắc chợt lóe lên, lần thứ hai cười nói: "Tiểu Mộng, đây là bạn trai mới của ngươi sao? Khẩu vị thật nặng."

"..."

Lời Kiếm Hàn Tây Bắc vừa nói ra, ấn tượng của đám người Vương Viễn đối với gã trực tiếp hạ xuống đáy.

Ngay cả mấy người Bạch Hạc Lưỡng Sí đứng cạnh, cũng không nhịn được nhíu mày một cái.

Bạn bè trai gái thế nào cũng thôi đi, mọi người đến rồi lại đi, mỗi người mạnh khỏe không dính líu gì đến nhau, hoàn toàn có thể xem như là người qua đường.

Đê tiện khiêu khích như Kiếm Hàn Tây Bắc, là vấn đề về nhân cách.

Tính tình Nhất Mộng Như Thị vốn nóng nảy, bị Kiếm Hàn Tây Bắc khiêu khích thì càng tức giận, gương mặt đỏ bừng, lúc này tay vung lên, xuất ra "Thanh Tự Cửu Đả" về phía Kiếm Hàn Tây Bắc.

"Vụt!"

Một tiếng xé gió vang lên, chín cây độc châm xanh biếc nháy mắt đã lao tới trước mặt Kiếm Hàn Tây Bắc.

"Leng keng leng keng!"

Mắt thấy Kiếm Hàn Tây Bắc sắp bị độc châm đâm trúng, vào lúc này trường kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí bên cạnh rời vỏ hóa thành một đạo kiếm quang chói mắt.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, độc châm Nhất Mộng Như Thị tung ra đã bị Bạch Hạc Lưỡng Sí đánh rớt.

"!!!"

Thấy một màn như vậy, đám người Một Đám Ô Hợp nhất thời sợ hãi, gương mặt Bôi Mạc Đình càng là không thể tin được.

Bôi Mạc Đình thân mang Tuyệt Học Tịch Tà Kiếm Pháp, nổi danh ra tay nhanh mà chuẩn xác. Tuy là như vậy, với khoảng cách gần như vừa rồi cũng không chắc có thể ngăn cản toàn bộ độc châm của Nhất Mộng Như Thị.

Nhưng trường kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí xuất ra sạch sẽ lưu loát, không có bất cứ trở ngại nào đánh rơi toàn bộ ám khí, dựa vào bản lĩnh này nghiễm nhiên đã trên cơ Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình cũng là người kiêu ngạo, tuy rằng bị Vương Viễn hại đến mất cả cậu nhỏ, thế nhưng với Tuyệt Học trong tay Bôi Mạc Đình vẫn rất kiêu ngạo, tự cho là một trong những cao thủ trong thiên hạ.

Lúc này thấy bản lĩnh của Bạch Hạc Lưỡng Sí, Bôi Mạc Đình lập tức cảm thấy bản thân trước đây chính là ếch ngồi đáy giếng, đừng nói là võ học trong thiên hạ, ngay cả kiếm pháp thì một chiêu của Bôi Mạc Đình cũng không ra được khỏi cửa Hoa Sơn.

"Bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Phụ nữ đang nổi giận không dễ chọc, thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí cản lại công kích của mình, Nhất Mộng Như Thị lại vung tay lên, phóng thêm một loạt độc châm về phía Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Muốn chết!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí lạnh như băng phun ra hai chữ, âm thầm nhấc tay trái vận nội lực, đánh ra một chiêu Phách Thạch Phá Ngọc, chưởng phong đánh ra đánh rơi độc châm của Nhất Mộng Như Thị.

Cùng lúc đó, Bạch Hạc Lưỡng Sí thả người nhảy tới trước mặt Nhất Mộng Như Thị, tay phải lóe lên kiếm quang chói mắt, đâm thẳng về phía yết hầu Nhất Mộng Như Thị.

Nhất Mộng Như Thị xuất thân từ Ngũ Độc giáo, căn cốt đương nhiên không thấp, nhưng kiếm pháp Bạch Hạc Lưỡng Sí trác tuyệt, yết hầu lại là điểm yếu hại trí mạng của người chơi, một kiếm đâm xuống như vậy, cho dù căn cốt Nhất Mộng Như Thị cao e là cũng không sống nổi.

Nhưng thời điểm trường kiếm Bạch Hạc Lưỡng Sí cách yết hầu Nhất Mộng Như Thị không tới 1cm, trên tay Bạch Hạc Lưỡng Sí đột nhiên trầm xuống, kiếm phong không thể tiến tới thêm nửa phần.

"?"

Bạch Hạc Lưỡng Sí cúi đầu thì thấy một bàn tay to đang túm chặt lấy bàn tay đang cầm kiếm của mình, theo cánh tay nhìn qua thì thấy một tên đầu bóng lưỡng đang cười tủm tỉm với mình.

Tên đầu bóng lưỡng kia đương nhiên là Vương Viễn.

"Khà khà!"

Vương Viễn cười khà khà, tay phải cong lại chộp về phía ngực Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Phá...!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí chợt quát một tiếng, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy một luồng kình lực đánh úp lại, đánh văng bàn tay trái đang nắm kiếm của hắn.

Tha Sơn Chi Ngọc!

Không đợi móng vuốt của Vương Viễn chụp tới, bày tay trái của Bạch Hạc Lưỡng Sí đã tới trước.

"Rầm!"

Hai tay của hai người đụng vào nhau, Vương Viễn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, không tự chủ mà lui về sau một bước.

Mà Bạch Hạc Lưỡng Sí lại mượn lực này lộn ngược một vòng ra sau, vững vàng đáp xuống đất.

"..."

Sau khi đứng vững thân hình, Vương Viễn và Bạch Hạc Lưỡng Sí liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

"Kiếm thật nhanh, nội lực thật mạnh!"

Vương Viễn không nhịn được âm thầm cảm thán.

Một kiếm mới vừa rồi kia Vương Viễn vốn là muốn túm lấy thân kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí. Nhưng kiếm pháp của người này quá nhanh, thời điểm bàn tay Vương Viễn lao tới thì trường kiếm đã đưa tới gần yết hầu Nhất Mộng Như Thị.

Phái Hoa Sơn có kiếm pháp hơn người, Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ đệ nhất phái Hoa Sơn có được kiếm pháp như vậy không phải chuyện lạ. Nhưng điều khiến Vương Viễn cảm thấy kinh ngạc đó là nội lực của người này quả thực sâu không thấy đáy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận