Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1298: Xé người

“Cùng nhau lên!”

Vương Viễn và ba cao thủ Tiên Thiên đấu với nhau, những người khác trong Hồng Hoa hội đương nhiên cũng không ở bên cạnh xem náo nhiệt, thấy Vương Viễn bị Mộ Dung Song khống chế, bọn họ lập tức vây công, phát động tấn công đối với Vương Viễn.

Mọi người đều là cao thủ tuyệt học, các môn võ học được sử dụng cũng đều là tuyệt học của các môn phái, cái gì mà Độc Cô Cửu Kiếm, Tây Nhạc Tam Thần Kiếm, Hàng Long Thập Bát Chưởng, đều gây sát thương chính không hề tầm thường.

Trước đây Vương Viễn dựa vào phẩm chất công pháp của mình để vượt xa người khác, dựa vào chân khí hộ thể để đón đỡ, những người khác cũng không đánh rớt được bao nhiêu máu của hắn, thế nhưng lúc này, mọi người đều có công pháp cấp bậc tuyệt học, cho dù Vương Viễn có kháng đòn thế nào đi chăng nữa, nhưng bị nhiều người vây đánh như vậy, cũng có chút gắng gượng trong việc đón đỡ.

Vì thế Vương Viễn không nhanh không chậm, chập hai tay lại, mở [Kim Cương Bái Tháp].

“Keng! Keng! Keng! Keng!”

Cùng với một tia sáng vàng tỏa ra, toàn bộ đòn tấn công rơi lên người Vương Viễn đều không có hiệu quả. Mà bóng dáng của hắn lại lóe lên, vượt qua khoảng cách năm mét, cúi đầu, dán sát mặt vào gương mặt của Mộ Dung Song.

“Á…”

Mộ Dung Song bị Vương Viễn bất thình lình xuất hiện dọa sợ, cuống quýt thu lại chiêu thức, rồi lùi về sau một bước, Vương Viễn giả đò duỗi móng vuốt tay phải tới.

“Đừng mà!”

Mộ Dung Song nhìn thấy chiêu thức quen thuộc, hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ta thét một tiếng chói tai, sợ đến mức ngồi bệt mông trên đất, mới tránh được ma trảo của Vương Viễn.

Vương Viễn vừa định vồ một vuốt tới, chỉ thấy Mộ Dung Song ngồi trên mặt đất, ôm hai chân khóc tu tu. Xem ra cô gái này đã bị Vương Viễn dọa mất hồn rồi.

“Ôi…”

Rốt cuộc Vương Viễn cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, thấy Mộ Dung Song đáng thương như vậy, hắn không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng nổi lên sự thông cảm, sau đó giơ chân đá một cước lên đầu của Mộ Dung Song, tiễn cô ta đi sống lại.

“Song Song!”

Mắt thấy Mộ Dung Song bị một cước của Vương Viễn đá chết, Thương Khung Thần Cái và Cao Lão Đại tức muốn nổ đom đóm mắt.

Lúc này, Thương Khung Thần Cái cũng biết chỉ dựa vào mình không thể ngăn cản được Vương Viễn, nên dứt khoát hạ quyết tâm, lớn tiếng ra lệnh: “Mẹ nó, đừng bỏ qua cho tên hòa thượng này, giết Tạ Tốn trước! Chúng ta chấm dứt hợp tác!”

Cùng với một tiếng ra lệnh của Thương Khung Thần Cái, đám cao thủ của Hồng Hoa hội lập tức chuyển hỏa lực nhắm thẳng vào Tạ Tốn.

Tạ Tốn chẳng qua chỉ là một cao thủ cấp một trăm bốn mươi, bây giờ đôi mắt còn bị mù, nên so với BOSS cấp một trăm bốn mươi bình thường thì lão vẫn yếu hơn một chút, đối mặt với nhiều cao thủ tuyệt học như vậy, lão vốn dĩ không thể ngăn cản được, chỉ dựa vào Đồ Long Đao trong tay và sự chấn nhiếp của Sư Hống Công, khó khăn lắm mới kiên trì không bị đánh hội đồng đến chết.

Lúc này, Đồ Long Đao bị cướp, Sư Hống Công lại đang làm lạnh, nên làm sao Tạ Tốn có thể ngăn cản được nhiều người chơi như lang như hổ như vậy, trong nháy mắt, lão đã bị người Hồng Hoa hội vây chặt chẽ.

Dựa vào thanh máu của BOSS, có lẽ Tạ Tốn cũng chưa thể chết được ngay lập tức, nhưng bị đánh hội đồng đến chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Tránh hết ra!”

Đồ Long Đao là đồ mà Phi Vân Đạp Tuyết cần, Tạ Tốn lại là mục tiêu nhiệm vụ của Vương Viễn, thấy Tạ Tốn bị vây, Vương Viễn cũng thay đổi sắc mặt, quay người đấm đá bừa bãi, rồi xông tới bên cạnh Tạ Tốn.

“Ngăn hắn lại!”

Cao Lão Đại chỉ vào Vương Viễn, người chơi bao vây ở vòng ngoài tới tấp xách vũ khí lên đón đỡ và ngăn cản, không cầu giết được Vương Viễn, mà chỉ cầu có thể ngăn cản được hắn, để người chơi ở bên trong chém chết Tạ Tốn.

Vương Viễn rút Đấu Chiến ra, côn sắt đón gió biến thành một côn sắt thô to cỡ miệng bát, dựa vào sức mạnh một mình Vương Viễn, vung cây gậy đập lên người đám người chơi Hồng Hoa hội đang chặn đường.

Đấu Chiến trong tay của Vương Viễn chính là thần binh, nên vũ khí bình thường hiển nhiên không thể ngăn cản được nó.

“Keng keng coong coong!”

Những tiếng kim loại va chạm vang lên, thiết bổng đi đến nơi nào, kẻ địch ở nơi đó đều không thể chịu nổi một hiệp, đám người chơi Hồng Hoa hội bị đánh đến hỗn loạn, vòng vây bị Vương Viễn xé ra một lỗ thủng, cơ thể của hắn lóe lên, đã vượt qua mấy mét, nhảy tới bên cạnh Tạ Tốn.

Lúc này, Tạ Tốn bị chém cho cả mình đầy thương tích, thanh máu trên đầu cũng đã rớt mất một phần ba.

“Lão Ngưu, cẩn thận phía sau!”

Ngay khi Vương Viễn tưởng Tạ Tốn đã an toàn rồi, thì đột nhiên bên tai vang lên lời nhắc nhở của Phi Vân Đạp Tuyết.

Thân là nhân sĩ chuyên nghiệp, Vương Viễn sắp xếp cho Phi Vân Đạp Tuyết tiếp ứng ở phía xa, nhưng không ngờ người này vẫn chạy tới đây giúp đỡ.

Thực ra với chút bản lĩnh này của y, ngày trước còn có ưu thế công pháp, nhưng bây giờ chỉ còn lại ưu thế trang bị, còn có thể giúp được cái gì chứ?

Nhưng Phi Vân Đạp Tuyết cũng không quay người bỏ chạy, ngược lại còn qua đây giúp đỡ khiến Vương Viễn vẫn rất bất ngờ.

Khi Vương Viễn nhận được nhắc nhở, Cao Lão Đại không biết khi nào đã tới phía sau hắn, lòng bàn tay phải bọc trong một ngọn lửa, vỗ vào lưng của Vương Viễn.

Vương Viễn không hề quay đầu lại, mà vung ngang bàn tay phải, chém một đường sắc bén như đao về phía sau.

“Bốp” một tiếng trầm thấp vang lên, đao tay bổ lên thái dương của Cao Lão Đại.

Mẹ nó chứ, tu sĩ Tiên Thiên cũng cứng cáp thật, đổi lại là người chơi bình thường, còn không phải cái đầu đã bị chặt xuống dưới một đao tay này của Vương Viễn hay sao, nhưng Cao Lão Đại lại chỉ “ui da” một tiếng, bị một chưởng của Vương Viễn bổ ngã xuống đất.

Vương Viễn không nói một lời, chân phải bước lên một bước, giẫm vào đùi trong bên phải của Cao Lão Đại, hai tay giữ chặt mắt cá chân của hắn, tập trung toàn bộ sức lực, rồi kéo thật mạnh lên trên.

“Roẹt!”

Cùng với một âm thanh ghê người, Cao Lão Đại bị Vương Viễn trực tiếp xé rách thành hai nửa. Nội tạng của hắn chảy đầy đất, bị hệ thống dán lên một tầng làm mờ, không còn nhìn thấy máu me quá mức nữa, nhưng tác động thị giác của màn xé người vừa rồi đó của Vương Viễn lại rất chân thực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận