Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 572: Nội đan Ma Viên

"Không biết..." Đường Đậu còn chưa kịp phản ứng vì sao lại thành thế này.

"Con khỉ thật lớn..." Sừng Sững Nghìn Trượng ngây ngốc nháy nháy mắt nói: "Còn có thể ném đá tảng..."

Mọi người: "..."

"Bố tổ sư! Rốt cuộc hòa thượng kia là loại người nào!" Đoạt BOSS không thành còn bị giết chết thì thôi đi, sau khi sống lại vẫn là một trang hảo hán. Nhưng bây giờ, toàn quân bị diệt, trực tiếp khiến tiêu rơi mất, mọi người vốn còn đang bình tình triệt để nổi giận.

"Ta làm sao mà biết được!"

Đoàn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên phát hiện bản thân chết một lần, nhưng lại không biết người gài bẫy mình tên là gì, chuyện này quả thực khiến mọi người buồn bực không thôi.

Thân là cao thủ đứng đầu, lại chết không minh bạch như vậy, cho dù là ai cũng không vui vẻ được.

"Hắn tên là Ngưu Đại Xuân!"

Lúc này, Sơn Hà Vô Dạng thản nhiên nói.

"Ngưu Đại Xuân? Cái tên rất quen thuộc, đó không phải là cái tên làm người không cần như Ngưu Đại Xuân kia sao?"

Nghe thấy ba chữ Ngưu Đại Xuân này, mọi người chìm vào suy nghĩ.

Tuy nói tất cả mọi người đều là cao thủ chuyên nghiệp không dính khói lửa nhân gian, nhưng cái danh hiệu Ngưu Đại Xuân này thì cũng có nghe nói qua. Tục truyền, người này phát rồ thì không chuyện ác nào không làm, bị người trong giang hồ gọi là u ác tính của Thiếu Lâm, nếu người kia quả thực là hắn, thì hành vi vừa mới rồi cũng chả có gì lạ cả.

"Mẹ nó! Vì sao lại gặp phải tên hàng này thế!" Suy nghĩ tới đây, mọi người đều cảm thấy xui xẻo.

Khỉ gió nó chứ, hòa thượng này thật sự là đê tiện y như trong truyền thuyết, trước thì kêu người khác hỗ trợ, sau đó lại thừa dịp người ta hỗ trợ ra tay đánh lén, con chó này còn có thể âm hiểm hơn chút nữa không?

Sớm biết hòa thượng kia là mặt hàng như vậy, nên ra tay triệt hạ hắn trước mới đúng. Không đúng, về sau chỉ cần thấy con lừa ngốc đó, thì phải chăm sóc tử tế bằng đá tảng mới đúng!

"Có muốn trở lại hay không?"

Non Sông Gấm Vóc nghẹn một bụng bực tức, hỏi Sơn Hà Vô Dạng.

Là cao thủ đứng đầu, cho tới bây giờ đám người kia không có coi ác tăng trứng thối là cái thá gì. Bình thường bọn họ không chọc tới người khác đã là không tệ lắm rồi, hiện giờ lại bị kẻ khác tươi sống bẫy chết, còn bị đoạt tiêu, trận này nhất định phải tìm lại mặt mũi.

"Thôi bỏ đi!"

Sơn Hà Vô Dạng lại xua tay nói: "Đó là khu quái cấp 60, chờ chúng ta đuổi tới nơi, tiểu tử đó đã sớm chạy mất dạng rồi. Về sau vẫn có cơ hội thu thập hắn!"

Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, đám người Sơn Hà Vô Dạng được hưởng vô số hào quang, nhưng vào thời điểm bọn họ coi đây là nghề nghiệp, thì lại mất đi những gì bản chất nhất trong trò chơi.

Người bình thường chơi trò chơi chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, hiển nhiên có thể có ơn báo ơn, có thù báo thù, chỉ cần vui vẻ thì chơi thế nào cũng được.

Mà tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại hoàn toàn khác.

Trò chơi chính là công việc của bọn họ, bất cứ hành động nào cũng đều cần phải báo cáo với cấp trên.

Đuổi giết một người cũng không khó đối với bọn họ, nhưng khu quái cấp sáu mươi quá xa, chỉ tính việc đi qua thôi cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, có thể bắt được Vương Viễn không thì chưa nói, nhưng chạm trễ thời gian chắc chắn sẽ bị xử lý như nghỉ làm.

Câu nói người trong giang hồ thân bất do kỷ này, được thể hiện vô cùng tinh tế trên người những cao thủ chuyên nghiệp.

Đương nhiên, những người khác cũng biết hành động tùy tiện sẽ có hậu quả gì, thấy Sơn Hà Vô Dạng đã nói như vậy, mọi người cũng chỉ đành từ bỏ như vậy.

Dù sao nhiệm vụ thất bại cùng lắm là không có phần thưởng, nhưng nếu chậm trễ công việc, vậy đó chính là tiền thật, ai mẹ nó lại bỏ qua tiền được chứ.



Sau khi Song Đầu Ma Viên giết chết người chơi Thiếu Lâm và Huyền Sách Quân xong, lại một đường đuổi giết Đường Đậu.

Đường Đậu chạy cực nhanh, nhưng tốc độ của Song Đầu Ma Viên còn nhanh hơn, chỉ mấy lần nhảy lên nhảy xuống đã ném Vương Viễn ở phía sau.

Thời điểm hắn đuổi theo Song Đầu Ma Viên, đã không nhìn thấy bóng dáng của Đường Đậu nữa rồi, chỉ có một cỗ xe ngựa dừng lẻ loi bên cổ đạo.

“Ế?”

Nhìn thấy xe ngựa, Vương Viễn gãi đầu: “Xe ngựa của ai lại ném ở nơi rừng núi hoang vắng thế này?”

“Grào!”

Trong lúc Vương Viễn đang nghi ngờ, thì Song Đầu Ma Viên cũng đã chú ý đến hắn, vừa kêu gào vừa nhảy đến phía trước.

Không thể không nói, đám người Sơn Hà Vô Dạng có thực lực thực sự mạnh mẽ, một đợt vây công vừa rồi, đã đánh cho Song Đầu Ma Viên mình đầy thương tích, thân trúng kịch độc, thanh máu nghiễm nhiên đã rớt hơn phân nửa, hành động cũng không còn nhanh nhẹn như trước, tấn công cũng thua xa sự sắc bén trước đó.

Lúc trước, Vương Viễn đã có thể áp bức Song Đầu Ma Viên, mà lúc này thực lực của nó đã giảm mạnh xuống, hiển nhiên sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Vẫn là vừa chạy vừa đánh như cũ, không đến mấy hiệp, Song Đầu Ma Viên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất bỏ mình.

Giết BOSS Linh cấp cấp 60 đầu tiên này, tỷ lệ rơi đồ quả nhiên xứng với thực lực của nó.

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, đã rơi ra một đống di vật lấp lánh ánh vàng.

Thấy thế, Vương Viễn vui sướng đi lên phía trước nhặt đồ.

Do là quái hình thú, nên toàn bộ vật phẩm mà Song Đầu Ma Viên rớt ra, phần lớn đều là nguyên vật liệu.

Da lông của Ma Viên, xương Ma Viên, móng tay Ma Viên… đều là nguyên liệu bậc sáu hoàn mỹ. Đối với Vương Viễn mà nói, lại không hề có một chút tác dụng gì, nhưng nếu cầm đi bán, ngược lại vẫn có thể bán được với giá tốt.

Điều khiến cho hắn kích động nhất chính là Song Đầu Ma Viên còn rớt ra một viên nội đan.

Viên nội đan này nửa đỏ nửa xanh dung hòa với nhau, cầm nó trong tay, lúc lạnh lúc nóng.

[Nội đan Ma Viên]: Nguyên liệu đặc thù hiếm có, chưa rõ tác dụng.

Vương Viễn từng nghe Huyền Từ nói, nội đan được BOSS dã thú mạnh mẽ dùng toàn bộ tu vi cả đời ngưng tụ ra, ẩn chứa linh lực hùng hậu. Tuy Vương Viễn cũng không biết rốt cuộc thứ này có tác dụng gì, nhưng có thể được Huyền Từ đánh giá như vậy, vậy đây nhất định là vật quý giá nhất. Lúc trước, hắn cũng từng lấy được một viên nội đan ở rừng Hổ Gầm, kết quả bị lão dùng một bộ “Đại Kim Cương Chưởng” để đổi mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận