Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 841: Lệ Ảnh Cổ Mộ

“Ngươi có biết mật đạo cửa sau đi như thế nào không?”

Vương Viễn suy tư một lát rồi hỏi tiếp.

Cửu Âm Chân Kinh cụ thể ở đâu Vương Viễn không biết, song Phượng Vũ Cửu Thiên thuộc lòng nguyên tác, chắc chắn biết Cửu Âm Chân Kinh được giấu ở đâu. Hiện tại hắn muốn tìm được Cửu Âm Chân Kinh thì đầu tiên phải tìm được ba người Phượng Vũ Cửu Thiên đã.

Đám Phượng Vũ Cửu Thiên lẻn vào phái Cổ Mộ từ mật đạo sau núi, nơi đó giờ đã tăng thêm canh phòng, chỉ cần tìm được đường đi cửa sau là có thể mò ra ba người kia.

“Mật đạo cửa sau?”

Tiểu Long Nữ nghe vậy thì nhíu mày.

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Cửa chính Cổ Mộ đã bị thủ vệ chặn lại, kẻ trộm kinh thư muốn rời khỏi đây tất nhiên phải đi cửa sau rồi, ngươi mau dẫn ta đến đó!”

“Mật đạo cửa sau khá rối, ta chỉ biết cửa vào mà thôi, nó ở khu an táng.” Tiểu Long Nữ nói: “Đó là cấm địa của phái Cổ Mộ, chỉ có đệ tử Cổ Mộ sau khi chết mới được an táng ở đó.”

“Cấm địa? Cứ dẫn ta qua đó đã!”

Nghe được hai chữ cấm địa, hai mắt Vương Viễn tỏa sáng.

Trong trò chơi, phàm là cấm địa đều có thứ tốt cả, ví dụ như Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự đó.

Chẳng nhẽ Cửu Âm Chân Kinh được giấu trong khu an táng?

“Được rồi!”

Tiểu Long Nữ gật đầu đầy bất đắc dĩ: “Chỉ đành vậy thôi!”

Dứt lời, Tiểu Long Nữ bèn dẫn hai người Vương Viễn di chuyển về phía khu an táng.



Bên kia, trong mật đạo Cổ Mộ, Hổ Khiếu Sơn Hà và Long Đằng Tứ Hai đang chất vấn Phượng Vũ Cửu Thiên: “Tên ngu này, sao ngươi bảo mình biết đường đi? Chúng ta vòng qua vòng lại chỗ này bao lâu rồi, sao còn chưa vào được?”

“Ta làm sao biết được!”

Phượng Vũ Cửu Thiên cũng buồn bực bảo: “Theo lý mà nói thì trên trần nhà chắc chắn có khắc cách đi… Ở đây sao lại không có chứ, nhất định là đám thiết kế game chơi trò ăn bớt rồi!”

“Mẹ nhà ngươi! Giờ phải làm sao đây? Chúng ta không những không vào được Cổ Mộ mà cả đường quay về cũng không tìm được luôn rồi đó, ông đây híp chết mày!” Long Đằng Tứ Hải đè Phượng Vũ Cửu Thiên xuống đất, tính xé quần áo gã ra.

“Lão đại… Ta sai rồi sai rồi!”

Phượng Vũ Cửu Thiên liên mồm cầu xin tha thứ.

Hồ Khiếu Sơn Hà đen mặt quát: “Hai người các ngươi còn có tâm tình trạng mà đùa giỡn hả?”

“Có cái đếch!”

Long Đằng Tứ Hải nhổ nước bọt khinh thường Phượng Vũ Cửu Thiên: “Mỗi lần Thiên Thiên giả bộ làm đại thần là lại chơi chúng ta một vố, giờ lại dính thêm lần nữa rồi đấy.”

“Sao ta biết được hệ thống lại lừa đảo như thế chứ?”

Tên này mặc dù thuộc lòng nguyên tác nhưng gã lại thiếu hiểu biết nhất định về nhân phẩm của người thiết kế trò chơi này.

Nhà thiết kế trò chơi dĩ nhiên không phải kẻ ngu.

Tuyệt học và thần binh là thứ quý nhất trong trò chơi, cũng là thứ khiến thực lực của người chơi tăng lên rõ rệt nhất.

Trò chơi chú trọng nhất là sự cân bằng, giai đoạn trước mà lấy được tuyệt học và thần binh thì chắc chắn sẽ kéo dãn khoảng cách với những người chơi khác rất nhiều.

Trong nguyên tác đâu đâu cũng ghi vị trí của tuyệt học, nếu nhà thiết kế trò chơi không dùng chút thủ đoạn bịp bợm thì chẳng phải là chắp tay đưa tuyệt học vào tay người chơi theo đảng nguyên tác sao? Làm vậy thì trò chơi còn vận hành thế nào được nữa? Đám Phượng Vũ Cửu Thiên ngủm nhiều lần như vậy đúng là không oan chút nào.

“Quên đi! Lần này đến lượt ngươi ra tay! Lão Hổ, đưa đao cho nó!”

Long Đằng Tứ Hải hất cằm về phía Hổ Khiếu Sơn Hà, ý bảo gã đưa đao cho Phượng Vũ Cửu Thiên.

Ba người bọn họ không thể ra khỏi mê cung này, thay vì lãng phí thời gian ở đây không bằng chết rồi đi ra ngoài cho xong, tự sát khó chịu bao nhiêu, cứ để người khác chém mình một nhất là được…

“Haizzz…”

Phượng Vũ Cửu Thiên thở dài một tiếng, giơ đao lên hướng phía cổ Long Đằng Tứ Hải.

“Khoan đã!”

Nhưng mà đúng vào lúc đó, Hổ Khiếu Sơn Hà đột nhiên hô lên: “Đừng ra tay vội!”

“Sao thế?”

Long Đằng Tứ Hải mờ mịt hỏi: “Không thì ngươi đi trước nhé?”

“Đi trước cái rắm ấy!” Hổ Khiếu Sơn Hà nói: “Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì?”

Long Đằng Tứ Hải và Phượng Vũ Cửu Thiên vội vàng dựng thẳng lỗ tai lên.

“Í? Hình như có tiếng người nói chuyện!”

Nội công của hai người này mặc dù kém Hổ Khiếu Sơn Hà là đệ tử Thiếu Lâm nhưng cũng nghe được tiếng nói chuyện đang dần lại gần.

“Tiếng phụ nữ!”

Hổ Khiếu Sơn Hà nói: “Đang mắng ai đó thì phải, nói gì mà sư phụ thương sư muội…”

“Sư muội? Chẳng nhẽ là nàng?” Phượng Vũ Cửu Thiên nghe vậy lập tức giật mình đầy ngạc nhiên, sau đó nói: “Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, vị trí của người phụ nữ kia là khu an táng ghi chép Cửu Âm Chân Kinh, ngươi nghe ra bọn họ ở hướng nào không?”

“Bên trái thì phải!” Hổ Khiếu Sơn Hà đáp.

“Dẫn đường!”

Phượng Vũ Cửu Thiên vội vàng ra lệnh để Hổ Khiếu Sơn Hà dẫn mọi người tiến về trước.

Ba người men theo tiếng nói chuyện mà đi, càng đến gần giọng nói càng rõ, quẹo chừng bảy tám lần thì cả ba rốt cuộc cũng đặt chân tới phía ngoài một khu mộ cực kỳ rộng rãi lại đen như cái hũ nút.

Trong khu mộ có ánh sáng mờ tối, chỉ thoáng nhìn thôi là có thể thấy mấy chục cỗ quan tài làm bằng đá được sắp xếp rất ngay ngắn, trông cực kỳ âm u và quỷ dị.

Có một người đàn bà mặc đạo bào ngồi trên một trong số những cỗ quan tài ấy, giọng nói nghe rất uyển chuyển, thần thái yêu kiều, lại thêm mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, quả thực là một mỹ nhân xuất sắc.

“A…”

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà nhìn thấy người đàn bà trước mặt thì nhất thời ngây dại, không tự chủ được tiến bước vào khu an táng.

Trong trò chơi không ít gái xinh gái đẹp, nhưng người có vẻ mặt đoan chính và thanh nhã như này thì lại cực kỳ hiếm thấy, nhất là người ta còn mặc một bộ đạo bào, vẻ quyến rũ lộ ra càng khiến người ta ngất ngây..

Đàn ông mà, ít nhiều đều có chút biến thái… vài bộ quần áo nào đó cũng có thể thỏa mãn tâm lý biến thái nho nhỏ này, khụ khụ, câu chuyện đi xa quá rồi.

“Các ngươi muốn chết hả? Ai cho các ngươi vào đây?”

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà không biết người đàn bà trước mặt là ai, nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên thuộc lòng nguyên tác lại biết thân phận của bà ta. Người này lòng dạ ác độc, giết người như ngóe, giang hồ gọi là Xích Luyện Tiên Tử - Lý Mạc Sầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận