Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 899: Thần kỹ thuộc riêng về Phi Vân Đạp Tuyết

Không khó để nhìn ra, trong những năm này, sức ảnh hưởng của Ngao Bái ở trong triều rất lớn, đã chết ngắc rồi, mà uy thế còn lại vẫn có thể dọa sợ vị đại quan này.

Viên quan trung niên đó hiển nhiên không phải ai khác, mà chính là Sách Ngạch Đồ. Vương Viễn thấy Tiểu Quế Tử mới mười mấy tuổi mà xưng huynh gọi đệ với một người trung niên, không nhịn được mà thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ Tiểu Quế Tử này không hổ là nhân vật chính của cốt truyện, quả nhiên có thể lừa lọc, nhanh như vậy đã kề vai sát cánh, cấu kết làm việc xấu với đại quan rồi.

Tiểu Quế Tử bước tới trước mặt Vương Viễn: “Ngưu ca, sao ngươi lại chạy tới đây vậy?”

“Còn không phải vì ngươi sao?”

Vương Viễn cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới để tặng giải dược cho ngươi.”

“Thật sao? Thật sự làm phiền Ngưu ca quá!”

Tiểu Quế Tử nghe vậy thì mừng rỡ, bây giờ tiểu tử này lăn lộn đến phất lên như diều gặp gió, thăng quan phát tài, một bước lên mây, chỉ có tâm bệnh duy nhất chính là trên người có độc của Tam Thi Não Thần Đan. Mà lúc này, Vương Viễn lại tới tặng thuốc giải, các chuyện tốt gom lại khiến Tiểu Quế Tử cảm thấy hạnh phúc lớn lao chưa từng có.

“Cũng không phiền đâu!”

Vương Viễn cũng không lôi thuốc giải ra, mà lại thản nhiên ca cẩm: “Ngươi không biết để lấy được thuốc giải này khó đến đâu đâu, trước tiên ta phải tới Hắc Mộc nhai, rồi lại tới Đại Lý, phí sức chín trâu hai hổ, lại tốn không biết bao nhiêu tiền của, vất vả lắm mới xin được một viên thuốc giải, thật là không dễ dàng gì, ngược lại người anh em Tiểu Quế Tử ngươi, bây giờ đã thăng quan lại phát tài, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”

Ý tứ của Vương Viễn đã rất rõ ràng rồi, thiên hạ không có bữa cơm trưa, cơm tối và ăn khuya nào miễn phí, ta đã phí nhiều sức lực như vậy mới mang được giải dược tới, bây giờ ngươi phát tài rồi, cũng không thể cứ cầm giải dược đi như vậy được.

Nhưng hắn cũng không hề nói khoa trương một chút nào, vì lấy thuốc giải, Vương Viễn quả thực đã vào nam ra bắc một vòng, tuy rằng giao thông ở thế giới trò chơi thuận tiện, nhưng vẫn lãng phí không ít thời gian, vì có giải dược, chỉ riêng trận đấu cuối cùng, đã tiêu hao rất nhiều ngân lượng rồi, đương nhiên, người đốt tiền là Phi Vân Đạp Tuyết.

“Tình cảm huynh đệ giữa Ngưu đại sư và Quế công công thật khiến người cảm động!”

Vương Viễn vừa dứt lời, lão già Sách Ngạch Đồ này cũng sáp lại gần, bảo: “Quế công công, có một người bạn chịu vượt lửa qua sông như vậy, ngươi phải quý trọng đó!”

“…”

Tuy rằng Tiểu Quế Tử nhỏ tuổi, nhưng lại rất biết điều, hai người nói bóng nói gió như vậy, hắn ta lập tức hiểu ra ý của Vương Viễn, vội vàng móc ra một tờ ngân phiếu đưa cho Vương Viễn, rồi nói: “Ngưu đại ca, ngươi đánh đổi vì ta nhiều như vậy, chút tấm lòng này xin hãy vui lòng nhận cho.”

Vương Viễn liếc mắt nhìn ngân phiếu trong tay hắn ta, ước chừng phải năm trăm lượng vàng, hắn thuận tay nhận lấy, sau đó nói: “Tiểu tăng là người xuất gia, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, số tiền này coi như là ngươi thờ cúng Phật tổ đi!”

Sau khi nhét ngân phiếu vào trong lòng, Vương Viễn vẫn chưa có ý định lôi thuốc giải ra như cũ.

“Ái chà chà…”

Lão tặc Sách Ngạch Đồ khá nhanh trí, vội vàng đi đến bên cạnh, lại bảo: “Quế công công, tuy rằng tấm lòng thành này của ngươi tốt đấy, nhưng Ngưu đại sư là người trong Phật môn, lại là cao thủ võ lâm, làm sao tiền bạc có thể lọt vào mắt hắn được?”

“Ồ đúng đúng đúng…”

Tiểu Quế Tử suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Ngưu đại ca, hôm nay khi ta tịch biên nhà Ngao Bái, đột nhiên lĩnh hội được một chiêu tuyệt học, nếu chúng ta đã có duyên như vậy, vậy ta tặng cho ngươi đó.”

Nói xong, hắn ta lôi một bản bí tịch công pháp màu vàng ra, rồi đưa tới trước mặt Vương Viễn.

“Ha ha!”

Vương Viễn thấy thế, không nhịn được mà cười thầm: “Một tiểu thái giám có võ công hời hợt, có thể lĩnh ngộ được tuyệt học gì, sẽ không phải là võ học rác rưởi gì đó đấy chứ?”

Nhưng ngay khi nhận bản bí tịch trong tay Tiểu Quế Tử, Vương Viễn lập tức sững sờ.

“Cái này…”

Sau khi sững sờ một lúc, hắn trực tiếp đưa cho Phi Vân Đạp Tuyết ở bên cạnh.

“Đây là công pháp gì thế? Ngươi cho ta sao?”

Phi Vân Đạp Tuyết cũng rất bối rối, rốt cuộc đây là thứ gì mới có thể khiến Vương Viễn phản ứng mãnh liệt như vậy, lại còn truyền tay nhét cho mình nữa.

Đúng lúc này, thuộc tính của bí tịch công pháp đó xuất hiện trước mặt Phi Vân Đạp Tuyết.

[Càn Khôn Nhất Trịch]

Phân loại: Thần thông.

Phẩm cấp: Chưa rõ.

Giới thiệu: Có tiền thì có thể xui khiến cả ma quỷ, tiền có thể mua chuộc cả thần.

Điều kiện học: Không.

Bối cảnh công pháp: Một môn đại thần thông chỉ kẻ có tiền mới có thể lĩnh ngộ và học tập, dùng tiền tài để chuyển hóa thành sát thương, không một phòng ngự gì có thể ngăn cản được.

“Cái đệt! Thứ này… thứ này…”

Nhìn thấy thuộc tính công pháp của [Càn Khôn Nhất Trịch], Phi Vân Đạp Tuyết cũng ngu người.



“Càn Khôn Nhất Trịch” này, nói thông tục một chút thì chính là dùng tiền để gây sát thương chính, uy lực của loại công pháp này cũng tùy người mà khác nhau.

Đối với người bình thường mà nói, tiền là thứ quan trọng nhất, người chết cùng lắm là rớt cảnh giới, nhưng không có tiền thì chơi trò chơi kiểu gì, hơn nữa với chút tiền trong tay người bình thường đó, có thể đánh ra bao nhiêu sát thương?

Chính vì như vậy, Vương Viễn mới ném quyển công pháp cho Phi Vân Đạp Tuyết. Dù sao thì với bản lĩnh của hắn, tốn tiền gây sát thương cũng thật quá lãng phí.

Nhưng thứ này rơi vào trong tay của Phi Vân Đạp Tuyết thì lại khác.

Phi Vân Đạp Tuyết là ai? Là người có tiền!

Trong mắt hắn ta, chuyện có thể dùng tiền giải quyết không gọi là vấn đề, trong trò chơi, tìm công pháp trang bị gì đó có thể còn phức tạp hơn cả tiêu tiền nhiều.

Đối với một người đơn giản, nhàm chán và khô khan như vậy mà nói, trên cơ bản, [Càn Khôn Nhất Trịch] này chính là một thần kỹ độc quyền được đo ni đóng giày cho hắn ta.

Cách thức chiến đấu thường ngày của Phi Vân Đạp Tuyết vô cùng xa xỉ, cách đánh cơ bản là ném phù chú như không cần tiền, thực ra cũng là đốt tiền cả.

Lực sát thương của phù chú có hạn, còn phải ném không ngừng mới được, hơi bất cẩn một chút, có thể bị đối thủ nắm lấy sơ hở rồi giết ngược lại. Có sự so sánh, Càn Khôn Nhất Trịch quả thực tiện lợi hơn nhiều, muốn đánh bao nhiêu lực sát thương, thì cứ ném bấy nhiêu tiền là xong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận