Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 606: Đạo sĩ thất đức

Khi Nước Cam Ép được truyền tống lên sân đấu, vừa nhìn thấy đối thủ của mình thì ngay lập tức bị dọa sợ.

Chỉ thấy đối diện Nước Cam Ép, cũng có một đệ tử Võ Đang đang đứng. Đệ tử Võ Đang kia có mái tóc bạc trắng có vẻ rất tiên phong đạo cốt, chỉ là gương mặt đê tiện có chút ảnh hưởng tới hình tượng.

Làm đệ tử Võ Đang, Nước Cam Ép đương nhiên không thể không biết người trước mặt này.

Mario - Võ Đang, người giang hồ tặng cho biệt danh là đạo sĩ thất đức. Một bộ Hổ Trảo do chính Trương Tam Phong thân truyền kiệt xuất võ lâm, thuộc về một nhóm người chơi nổi tiếng sớm nhất. Chỉ là vào tay Mario lại mang tiếng xấu.

"Ngươi... Ngươi là Mario sư huynh?"

Nhìn thấy mái tóc bạc đặc trưng của Mario, Nước Cam Ép căng thẳng mở miệng hỏi.

"Đúng vậy! Là ta!"

Mario nhàn nhạt trả lời một câu, đồng thời hai tay tạo thế vuốt hổ.

"Ta đầu hàng!!"

Nước Cam Ép không nhiều lời, ngay lập tức giờ cờ đầu hàng.

"Phụt!!!"

Đám người Thải Hồng Đường đồng loạt phun máu.

"Đệt! Trả vé!" Khán giả thấy thế hận không thể đi lên đánh cho Nước Cam Ép một trận.

Mẹ nó, này con mẹ nó còn có cái gì vui. Ông đây dùng tiền để tới xem thi đấu, sao lại thành ra thế này?

Thật vất vả người chơi Một Đám Ô Hợp mới không dùng thủ đoạn đùa giỡn, đang lúc nghiêm túc đánh địch. Bên phía Thải Hồng Đường lại bắt đầu như gây chuyện. Ông đây đến để xem đánh nhau, không phải đến xem xiếc thú!

"Ha ha!"

Tay trái Mario hơi nhấc, nghiêng đầu vén tóc, làm ra một động tác tự bản thân thấy đẹp trai rồi nói: "Thấy không, binh pháp không chiến mà thắng đấy. Thắng lợi, đôi khi chỉ đơn giản như vậy..."

"Phi!"

Lần này không chỉ khán giả, ngày cả đám người Một Đám Ô Hợp cũng không nhịn được mà giơ ngón giữa về phía Mario.

"Sao ngươi lại đầu hàng?!"

Sau khi xuống khỏi đài thi đấu, Nước Cam Ép lập tức đón nhận trận đòn từ đồng đội. Mọi người vừa đánh vừa mắng: "Thua thì thua, cũng không mất mặt. Vậy mà ngươi lại đầu hàng, mặt mũi không cần nữa sao?"

"Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt! Nghe ta giải thích..."

Nước Cam Ép vừa ôm đầu vừa kêu la: "Tên kia là Mario!"

"Mario là cái thá gì?!" Mọi người tiếp tục đánh.

"Đạo... Đạo sĩ thất đức!!" Nước Cam Ép lắp ba lắp bắp nói ra biệt danh của Mario.

"Thất em gái ngươi, thất... Ngươi nói gì? Đạo sĩ thất đức?"

Đám người Cóc Xanh nghe được bốn chữ này, ngay lập tức ngây ngẩn cả người, động tác đạp người dưới chân cũng ngừng. Rất rõ ràng, cái tên Mario còn không nổi tiếng bằng biệt danh đạo sĩ thất đức.

"Đúng, chính là gã..." Nước Cam Ép lệ rơi đầy mặt.

"Lui lui!" Cóc Xanh phất tay một cái để đám người tản ra, vươn tay đỡ Nước Cam Ép dậy, nói: "Sao ngươi không nói sớm?"

"Các ngươi cũng đâu để cho ta nói. Ta vừa mới xuống đài đã bị các ngươi đè ở đây!" Nước Cam Ép tủi thân nói.

"Ai da... Đánh nhầm ngươi rồi! Ngươi thật sự đã cứu chúng ta rồi!" Vẻ mặt Cóc Xanh áy náy nói: "Không thì hai trận đấu sau chúng ta đều trở thành Táo Gai rồi..."

"Đệt mợ!" Quả Táo Gai ở góc phòng chửi ầm lên.

Trong chốn giang hồ ai ai mà không biết tuyệt kĩ của Đạo Sĩ Thất Đức là Nắm Đũng Quần Người. Người của Thải Hồng Đường đều có chút sở thích, cho nên chiêu Nắm Đũng Quần Người này chính là khắc tinh của bọn họ. Nhìn bộ dạng Quả Táo Gai như đà điểu, đám người Cóc Xanh lạnh run một trận.

"Làm sao bây giờ? Những người khác lại gần hỏi.

"Còn có thể sao nữa! Cho dù không có chúng ta, đám người kia cũng không lấy được danh hiệu số một thiên hạ. Rút!" Cóc Xanh vô cùng mạnh mẽ phất tay một cái, đồng thời gửi thư xin hàng.

Tuy rằng đám người Thải Hồng Đường này hèn mọn háo sắc, nhưng bọn họ lại rất biết tự lượng sức mình.

Bọn họ tới tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm chỉ là để góp vui, đồng thời cố gắng hết sức để tiếp xúc với người chơi nữ ở trên sân khấu nhiều một chút.

Dù sao lúc bình thường cũng không tìm được cơ hội đối chiến với người chơi nữ.

Bây giờ đã thua bốn trận liên tục, đám Thải Hồng Đường đã biết thực lực của đám người Một Đám Ô Hợp kia mạnh hơn mình rất nhiều, cho dù có tiếp tục đánh thì phần thắng cũng không quá lớn, huống chi lúc này lại lòi ra một tên Mario - chuyên môn đi nắm đũng quần của người khác...

Trận thứ hai trận thứ ba, Mario đều có cơ hội ra trận, thua thi đấu thì thôi đi, nếu thật sự phải đối đầu với tên ác tặc Mario này, chẳng phải là thảm cực kỳ sao, bị người ta nắm đũng quần, đã thế còn là một người đàn ông, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì đúng là mất hết mặt mũi.

Dù sao cũng sẽ thua, chi bằng rời đi một cách vẻ vang.

Không thể không nói, tâm thái của đám người Thải Hồng Đường kia tương đối rộng mở, nếu là những người khác, trong tình huống này chắc chắn còn đang rối rắm không biết có nên liều mạng một phen hay không. Mà bên phía Thải Hồng Đường, Cóc Xanh vừa mới đề nghị đầu hàng, những người khác cũng đồng loạt nhấn vào nút xác định, nhất trí đầu hàng.

Đám Vương Viễn còn đang nghĩ xem trận thứ năm nên để ai lên thì mới có thể dằn vặt mấy cái tên hèn mọn đáng khinh này, ai ngờ lại nhận được lời nhắc nhở rằng đối phương đã đầu hàng.

Một Đám Ô Hợp chẳng hiểu tại sao lại thắng được trận đấu.

“Thải Hồng Đường tới đây để làm trò hề à?” Bách Chiến Vô Địch là một cao thủ chuyên nghiệp, hắn ta không thể nào tin nổi trên đời này lại có người không có tinh thần thi đấu đến vậy, hiện tại mới chỉ thua bốn trận mà thôi, phần sau vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế, sao có thể đầu hàng dễ dàng như vậy chứ?

Lúc này người khó chịu nhất chính là khán giả ở trên khán đài.

Theo dõi trận đấu cho tới giờ phút này, khán giả vẫn vô cùng kỳ vọng về Thải Hồng Đường, ai ngờ bọn họ khen ngược, trận đấu này không phải là gài bẫy thì chính là lừa bịp, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp đầu hàng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy...

Khán giả giống như đang ăn cơm thì nhai trúng ruồi nhặng vậy, quả thật buồn nôn không tài nào nuốt xuống nổi.

Mà đám người của Thải Hồng Đường lại chẳng hề để ý, trên mặt vẫn giữ nụ cười bỉ ổi, giống như người vừa mới thắng trận đấu là bọn họ.

Nhìn đám người Thải Hồng Đường cợt nhả, còn hôn gió với khán giả rồi mới rời khỏi sân đấu, Bách Chiến Vô Địch không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận