Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 192: Đối đầu gay gắt

"Ế?"

Thấy một mái chèo của mình không đập chết Độc Cô Tiểu Linh, Sa Thông Thiên hơi ngạc nhiên, chợt vung ngang mái chèo trong tay, định xông lên phía trước giết chết đối phương.

"Thụ Tưởng Hàng Thức!"

Đinh Lão Tiên ở bên cạnh thấy thế, chợt giơ tay lên, sử dụng nội lực đến cực điểm, tay phải mang theo hư ảnh màu vàng tóm thẳng vào cái ót của Sa Thông Thiên.

Tu vi nội công của Sa Thông Thiên cực kỳ mạnh, không đợi Đinh Lão Tiên vỗ một chưởng tới, Sa Thông Thiên đã cảm nhận được sát khí ở phía sau, chỉ thấy lão ta cũng không quay lại, tay trái với ra sau, bàn tay màu đen đập lên mặt Đinh Lão Tiên.

Vóc người của Sa Thông Thiên cường tráng, tay dài chân dài, dáng người của Đinh Lão Tiên vốn không cao, so với Sa Thông Thiên chỉ giống như một đứa trẻ. Thời điểm bàn tay của Đinh Lão Tiên cách gáy của Sa Thông Thiên đúng một thước, thì bàn tay của Sa Thông Thiên đã đập lên mặt Đinh Lão Tiên.

"Ngũ Uẩn Giai Không!"

Đối mặt với thiết chưởng của Sa Thông Thiên, Đinh Lão Tiên kinh ngạc, vội vàng nắm chặt hai lòng bàn tay trước mặt.

"Ầm!"

Hai lòng bàn tay đối diện nhau, Đinh Lão Tiên bị một chưởng đập bay ra xa ba bốn mét, phun ra một ngụm máu.

"Đệt mợ nó!"

Sau khi rơi xuống đất, Đinh Lão Tiên không nhịn được mà chửi thề một câu.

Thân là một trong tam đại chưởng pháp Tuyệt Học của võ lâm, tuy Bàn Nhược Chưởng có hơi thiếu lực công kích, nhưng lực phòng thủ lại mạnh nhất trong ba chưởng.

Nhất là một chiêu Ngũ Uẩn Giai Không, lại là chiêu thức loại hình chống đỡ điển hình. Ngoài chưởng lực của bản thân ra, còn tự cộng thêm năm mươi phần trăm đón đỡ, lại thêm Nga Mi Cửu Dương Công thuần túy của Đinh Lão Tiên, trên cơ bản có thể chống đỡ được bất cứ sát thương cùng cấp nào.

Cho dù như vậy, Đinh Lão Tiên trúng một chưởng của Sa Thông Thiên vẫn bị một chưởng này đánh bay, thanh máu trên đầu đột nhiên rớt mất một phần mười, hơn nữa, có thể thấy được sự mạnh mẽ trong chưởng lực của Sa Thông Thiên, còn mạnh hơn nhiều so với mái chèo trong tay lão ta.

Bất luận là thực tế hay là trong trò chơi, thì mọi đòn tấn công đều có thời gian cứng ngắc sau công kích.

Sa Thông Thiên đánh ra một chưởng, cơ thể hơi dừng lại một chút, bàn tay còn chưa thu lại, thì Bôi Mạc Đình đã đâm một kiếm vào nách Sa Thông Thiên.

"Kiếm pháp thật độc ác!"

Sa Thông Thiên nhíu mày, cơ thể nhoáng lên, lại sử dụng "Thuấn Di" để tránh khỏi trường kiếm của Bôi Mạc Đình, rồi xuất hiện phía sau y, năm ngón tay cong lại, chộp vào gáy Bôi Mạc Đình.

Thân pháp của Bôi Mạc Đình quỷ dị, vừa xoay người, đã tránh né được móng vuốt của Sa Thông Thiên, thuận thế xiên một kiếm đâm vào cổ tay của y.

"Phập!"

Một đống máu bắn ra tung tóe, Sa Thông Thiên vội vàng thu tay trái về, thế nhưng mái chèo ở tay phải đã nối đuôi tới.

Bôi Mạc Đình để ngang trường kiếm trước ngực, đồng thời sử dụng thân pháp nhảy về sau.

"Keng!"Mái chèo đập lên trường kiếm của Bôi Mạc Đình, Bôi Mạc Đình đột nhiên cảm thấy một luồng lực to lớn truyền tới, cả người mượn lực bay về sau.

Y như một đám mây đỏ, rơi xuống bên cạnh Vương Viễn.

"Tiểu tặc, dám làm ta bị thương!"

Một kiếm của Bôi Mạc Đình đâm vào cổ tay của Sa Thông Thiên, lúc này lão ta giận tím mặt và gầm lên một tiếng. Bôi Mạc Đình còn chưa rơi xuống đất và đứng vững, thì Sa Thông Thiên đã di chuyển tới dưới chân Bôi Mạc Đình trong nháy mắt, hai tay cầm mái chèo, xoay tròn rồi đập vào eo Bôi Mạc Đình.

Người chơi không biết bay, hành động trên không cực kỳ bất tiện.

Bôi Mạc Đình với mới trúng một mái chèo, lúc này đang ở trạng thái tiếp nhận cơ thể, muốn tránh thoát hiển nhiên là có lòng mà không có sức.

Bôi Mạc Đình với chút lượng máu đó mà trúng mạnh một mái chèo của Sa Thông Thiên, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa.

"A di đà phật!"

Mắt thấy Bôi Mạc Đình sắp bị Sa Thông Thiên đập một mái chèo chết toi, một tay Vương Viễn đặt trước ngực, tụng dài một tiếng phật hiệu, trên người lúc này đồng thời phát ra một đường ánh sáng vàng.

[Kim Cương Bái Tháp]!

Mái chèo trong tay Sa Thông Thiên như thể bị khống chế, mà chuyển hướng đập mạnh lên mặt Vương Viễn.

"Coong!"

Một tiếng vang lớn, Sa Thông Thiên giống như đập một cây gậy lên tảng đá, lòng bàn tay bị chấn động đến run rẩy.

Mà Vương Viễn còn không hề choáng một chút nào.

"Kim Cương Nộ Mục!"

Vương Viễn trúng mạnh một mái chèo của Sa Thông Thiên, hai tay đẩy về phía trước, đánh vào ngực lão ta.

Lúc này, Sa Thông Thiên để ngang mái chèo trước ngực.

"Ầm!"

Cùng một tiếng vang trầm thấp, hai tay Vương Viễn đập vững vàng lên mái chèo của Sa Thông Thiên.

Nội công của Vương Viễn hùng hậu, lực cánh tay cực kỳ cao, Đại Kim Cương Chưởng này lại là võ học hạng nhất ở Thiếu Lâm tự, một chưởng này đánh tới, Sa Thông Thiên chỉ cảm thấy trên mái chèo truyền tới một lực đạo như dời non lấp bể, cả người bị một chưởng này đập lùi về sau bảy tám bước.

Trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không nhịn được mà cảm thán: "Hay cho một tên hòa thượng, tuổi tác còn trẻ đã có tu vi như vậy rồi!"

"Ngươi cũng không tồi!" Vương Viễn thu chưởng, đồng thời cũng khâm phục: "Quỷ Môn Long Vương, quả nhiên danh bất hư truyền."

Những lời này của Vương Viễn cũng không phải là lời khách sáo.

Vương Viễn biết Sa Thông Thiên có võ công cao cường, cho nên một chiêu [Kim Cương Nộ Mục] vừa rồi ấy đã dùng bảy thành chưởng lực, đây chính là nội lực gây sát thương mạnh nhất trong phạm vi tự động hồi phục nội công của Vương Viễn.

Nhưng Sa Thông Thiên đã trúng một đòn nặng mà vẫn lông tóc vô thương, có tài nghệ như vậy, chẳng trách có thể làm mưa làm gió ở Hoàng Hà.

...

Sa Thông Thiên đã phải chịu rất nhiều áp lực khi đối phó với mấy người Bôi Mạc Đình, nếu lại thêm Vương Viễn nữa, vậy ai chết ai sống thật sự khó mà nói được.

"Hừ!"

Sa Thông Thiên nhìn thoáng qua Vương Viễn, hừ lạnh một tiếng rồi bảo: "Lão phu vẫn vô cùng kính trọng Thiếu Lâm tự! Hôm nay lão phu tha cho cái mạng chó của ngươi, ngươi và tên đạo sĩ kia mau cút đi!"

Không khó để nhìn ra, Sa Thông Thiên cũng cảm thấy khó giải quyết được một người da dày thịt béo như Vương Viễn. Ngụ ý của lão ta đã rất rõ ràng: "Không phải việc của ngươi và đạo sĩ, thù giết chết đồ nhi và sư đệ của ta, ta sẽ tìm bọn họ để báo, ngươi đừng nhúng tay vào..."

Cùng lúc nói những lời này, Sa Thông Thiên còn không quên bảo một câu, mình là kính trọng Thiếu Lâm tự chứ không phải sợ Vương Viễn... Người này vẫn rất giỏi trong việc lấy lại địa bàn cho mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận