Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 498: Điều Tử lên thuyền giặc

“Đội ngũ?”

Quả nhiên, nghe Vương Viễn nhắc đến đội ngũ, Điều Tử lắc đầu nói: “Không có! Ta định sẽ báo danh thi đấu đơn. Chỉ cần không gặp phải cao thủ giống ngươi thì ta vẫn rất có hi vọng trong giải đấu 1v1 này.”

Nói tới đây, Điều Tử còn có một chút đắc ý: “Nếu Ngưu huynh chơi thi đấu đoàn đội, tỷ lệ ta đạt giải quán quân của thi đấu đơn lại càng lớn hơn nữa. Huống chi mấy thứ như thi đấu đoàn đội còn phải kéo đồng đội, quả thật ta rất chướng mắt.”

Không khó để nhìn ra, Điều Tử cực kỳ kiêu ngạo, nhưng người có thực lực như hắn, kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình.

“Ha ha! Coi như có thể đoạt giải quán quân, vậy ngươi có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng chứ!” Vương Viễn bắt đầu lừa gạt: “Chút tiền này cũng không đủ cho ngươi trả nợ, gia nhập đội ngũ của chúng ta đi!”

“Không đi!” Điều Tử lắc đầu nói: “Ta không muốn liên lụy ngươi, cũng không muốn để cho người khác liên lụy ta, không sai, ta là một vị hiệp khách độc hành!”

“Tiền thưởng tối thiểu là một nghìn lượng vàng!”

Điều Tử còn chưa dứt lời, Vương Viễn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đưa ra giá tiền.

“Bao nhiêu cơ?”

Điều Tử nghe vậy thì sửng sốt, trong mắt hoàn toàn là không thể tin được, tuy rằng nghe rất rõ ràng, nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa, muốn xác nhận lại xem bản thân có nghe lầm hay không.

“Một nghìn!”

Vương Viễn lạnh nhạt nói: “Chỉ cần có thể đánh tới mười vị trí đầu thì được trả tiền thuê là một nghìn lượng vàng, cứ tăng thêm một thứ hạng thì sẽ được thêm một nghìn.”

Nói xong, Vương Viễn lại bổ sung một câu: “Ta nói chính là tiền thưởng của mỗi cá nhân.”

“...”

Điều Tử lập tức cạn lời.

Một nghìn lượng vàng, cứ tăng thêm một thứ hạng thì sẽ được thêm một nghìn lượng vàng, vậy thì tối đa sẽ là mười nghìn lượng vàng.

Mười nghìn lượng vàng đó...

Đối với một người đến ba trăm lượng vàng mà đã coi là một số tiền lớn thì quả thật mười nghìn lượng vàng chính là con số trên trời, tiền dễ kiếm như vậy đó hả?

Sửng sốt chừng mười giây đồng hồ, lúc này Điều Tử mới trịnh trọng nói: “Thật ra thi đấu đoàn đội cũng không tồi!”

“Đúng là không tồi!” Vương Viễn có chút khó xử nói: “Chẳng qua ông chủ hơi cùi bắp! Chúng ta phải kéo hắn nữa!”

“Chuyện nhỏ!” Điều Tử vỗ ngực nói: “Đừng nói là một người, cho dù là một con chó, dựa vào bản lĩnh của ta với ngươi, cũng có thể kéo hắn giành lấy hạng nhất!”

“Có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi!”

Vương Viễn hoàn thành kế hoạch đã đặt ra, hắn cười híp mắt nói: “Ba trăm lượng vàng này coi như là tiền đặt cọc của ngươi, đến lúc đó ta sẽ mời ngươi vào đội!”

“Được, Ngưu huynh!” Điều Tử kích động gật đầu liên tục, hoàn toàn đã đặt chân lên thuyền của Vương Viễn.

Phần thưởng của thi đấu đơn sẽ phong phú hơn một chút, có điều Vương Viễn nói như kia cũng không sai. Phần thưởng lớn nhất sẽ là công pháp, trang bị hoặc là nhiệm vụ, tiền tài chỉ là cái lợi rất nhỏ mà thôi, cũng không thể bán phần thưởng đi để trả nợ, như vậy có khác nào mất nhiều hơn được. Dù sao thứ mà người chơi theo đuổi chính là công pháp, trang bị - những thứ có tính thực chất, kiếm tiền cũng là vì mua công pháp, lấy phần thưởng để trả nợ thì có khác gì làm lẫn lộn đầu đuôi đâu chứ.

Không có Vương Viễn ở thi đấu đơn, quả thật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chính là đánh không lại thì sẽ dung nhập vào trong đó, cũng không để mất một biện pháp tốt.

Về tình về lý, gia nhập đội ngũ của Vương Viễn sẽ không có chỗ xấu nào.

Điều Tử là một người chơi, hắn cũng rất để ý tới những thứ mà người khác theo đuổi, chẳng qua tính cách của Điều Tử đã quyết định người như hắn sẽ không giống những người khác - vì lợi ích mà không chừa một thủ đoạn nào. Hiện giờ lại có biện pháp kiếm tiền đúng đắn, đương nhiên Điều Tử sẽ không từ chối.

...

Trở lại đại thành, Điều Tử dựa theo manh mối đi thu sổ sách. Còn Vương Viễn thì ngồi trên tường thành một mình, móc ra hạt châu đen tuyền mà Kiều đưa cho mình.

(Hạt châu vô danh): Vật phẩm đặc biệt, chưa nhận chủ, không thể sử dụng.

Giới thiệu vật phẩm: Khi Kiều Phong đi lịch luyện giang hồ rất lâu về trước, tình cờ đoạt được, không biết có tác dụng gì.

“?”

Vương Viễn vô cùng mờ mịt, Kiều Phong cũng coi như là BOSS cấp cao, dựa vào thân phận của y thế nhưng lại đưa cho mình một thứ quái lạ như vậy.

Nhìn hạt châu trong tay, tâm trạng của Vương Viễn vô cùng phức tạp. Nếu là đồ mà Kiều Phong đưa cho mình, chắc chắn sẽ không phải là mấy thứ tầm thường, lại có thêm hai chữ “vô danh”, lại càng thể hiện nó đang ra vẻ thần thần bí bí.

Bên trong trò chơi này, hễ là những thứ có hai chữ “vô danh” thì đều không đơn giản. Ví dụ như tâm pháp vô danh của Vương Viễn chính là Kim Cương Bất Hoại Thần Công, còn có Vô Danh lão tăng ở Thiếu Lâm tự, thật ra là cao nhân có mười tầng Phật pháp.

Ngắm nghía trong chốc lát, Vương Viễn cẩn thận từng li từng tí một cất hạt châu vô danh này vào trong lòng.

...

Rất nhanh hệ thống đã có thông báo về Hoa Sơn Luận Kiếm, hoạt động sẽ được mở vào tháng sau.

Điều kiện tham gia cũng không khác những lời mà Phi Vân Đạp Tuyết từng nói là mấy: Người chơi cấp bốn mươi có thể báo danh tham gia, Luận Kiếm chia thành thi đấu đơn và thi đấu đoàn đội, mỗi người chơi có thể lựa chọn một loại hình thức để dự thi.

Thông báo đã được đăng lên mạng, trong lòng người chơi đã có mục tiêu. Mà việc lớn như Hoa Sơn Luận Kiếm thì tất nhiên ai cũng muốn tham gia, vì thế người chơi trong chốn giang hồ đều tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận