Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1234: BOSS vô địch

Tống Dương không thể so với người khác, cô gái nhỏ này ra tay không chỉ nhanh, chuẩn, độc, mà góc độ cũng rất gian xảo.

Dương Đỉnh Thiên giật nảy mình, vội vàng lùi về sau một bước, nghiêng người tránh đi, thoát được Nhất Dương Chỉ của Tống Dương.

Một chiêu của Tống Dương đánh hụt, còn chưa đáp xuống đất, đã cong năm ngón tay lại, tóm về phía mặt của Dương Đỉnh Thiên. Dương Đỉnh Thiên tiếp tục lùi lại, tránh qua một bên, nhưng chòm râu lại bị Tống Dương túm được.

“Hừ! Từ khi nào mà Tuyết Lĩnh Chu gia lại gia nhập vào sáu đại phái thế?”

Dương Đỉnh Thiên chịu thiệt dưới đòn đánh lén của Tống Dương, tức giận thở hổn hển, nói.

“Liên quan đéo gì đến ngươi!”

Tống Dương nói miệng mà tay cũng không hề ngừng lại. Cô nàng tiến lên một bước, lại dùng một vuốt móc vào ngực lão ta, nhưng lão ta đã nhanh tay đánh trả.

Hai người quyền tới cước đi, khiến toàn bộ mọi người đều sợ ngây người.

Đặc biệt là Hoa Phi Hoa, gã đã từng đánh nhau với Dương Đỉnh Thiên, biết người này tu vi cao thâm, hơn nữa đòn tấn công cực kỳ quái dị, không thể ngăn cản.

Mà Tống Dương thì lại thế công hung mãnh, ép cho Dương Đỉnh Thiên phải lùi về sau liên tục, về mặt thân thủ mà nói, lại có thể đánh đến không phân được cao thấp với lão ta, tuy rằng ngặt nỗi đánh lén, nhưng nói một cách công bằng, cho dù là đánh lén, thì mọi người cũng không thể làm đươc đến mức độ này của cô.

Nhưng suy cho cùng vẫn là tu vi của Tống Dương không đủ, hai người đánh nhau được ba đến năm hiệp, Dương Đỉnh Thiên tìm ra sơ hở, đảo khách thành chủ, vỗ một chưởng nội kình lên bả vai của Tống Dương.

Lực tấn công của Dương Đỉnh Thiên vô cùng mạnh mẽ, dưới sự bảo vệ của Bắc Minh Thần Công mà Tống Dương vẫn bị một chưởng đánh bay nửa thanh máu, sau đó lảo đảo lùi lại mấy bước, mất đi thăng bằng.

“Tạm biệt!”

Không đợi cô đứng vững, Dương Đỉnh Thiên đã tung thêm một chưởng, đánh thẳng vào ngực Tống Dương.

Cho dù là người chơi hay là BOSS, thì trạng thái bình thường và trạng thái mất thăng bằng vẫn là hai loại khái niệm. Trong trạng thái mất thăng bằng, người chơi không có khả năng dùng chân khí hộ thể để phòng thủ, nếu như một chưởng này của Dương Đỉnh Thiên đánh trúng, thì Tống Dương sẽ chết không nghi ngờ gì nữa.

Mắt thấy Tống Dương sắp bị một chưởng của lão ta kết thúc, đột nhiên trước mắt tối sầm, chỉ nhìn thấy thân hình của Vương Viễn lóe lên, đứng ngay trước người cô, cánh tay kéo Tống Dương vào trong ngực, rồi quay người lại.

“Ầm!”

Chưởng lực của Dương Đỉnh Thiên rơi lên lưng Vương Viễn.

-1237.

Thanh máu trên đầu Vương Viễn hơi lóe lên.

“Cái này!”

Dương Đỉnh Thiên mang vẻ mặt cứng đờ, chưởng lực của mình bị chặn lại rồi.

Quả thực, kỹ thuật nội kình có thể cách núi đánh trâu, bỏ qua đón đỡ và ngăn cản, nhưng cuối cùng kình lực vẫn phải có mục tiêu tấn công, cho nên chỉ cần lực phòng thủ của mục tiêu bị tấn công đủ mạnh, thì có thể khắc chế được nội kình.

Rất dễ nhận thấy, Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn, chính là một môn công pháp mạnh mẽ nâng cao tính phỏng thủ của bản thân lên như vậy.

Trong lúc Dương Đỉnh Thiên sững sờ, thì Vương Viễn đã quay người lại, không đợi lão ta thu tay, hắn đã tung một chiêu [Lễ Kính Như Lai] vào mặt lão.

Dương Đỉnh Thiên vội vàng vận sức đón đỡ.

“Bốp” một tiếng.

Kình lực của hai người va chạm vào nhau, Vương Viễn mượn lực nhảy ra sau, kéo dài khoảng cách với Dương Đỉnh Thiên, còn Dương Đỉnh Thiên chỉ cảm thấy khí tức tắc nghẽn, cánh tay tê rần.

Lúc này, Một Đám Ô Hợp và đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng đã nhanh chóng chạy tới, Bạch Hạc Lưỡng Sí chập hai ngón tay, duỗi về phía trước, hét lớn: “Ra khỏi vỏ!”

“Vù vù vù!”

Trường kiếm sau lưng một tách thành năm, năm tách thành mười, mấy chục đường kiếm quang mang theo kiếm khí sắc bén lao vút về phía Dương Đỉnh Thiên.

Nhưng trường kiếm còn chưa đến nơi, thì Trương Vô Kỵ đã sử dụng [Càn Khôn Ma Lộng], đáp xuống trước mặt Dương Đỉnh Thiên, hai tay tách ra, tóm về phía trường kiếm.

Tuy rằng tu vi của Trương Vô Kỵ cao, nhưng phản ứng lại chẳng ra làm sao…

Sau khi bắt được ba bốn thanh trường kiếm, đã có hơi luống cuống tay chân, nên dứt khoát không phí sức nữa, mặc kệ cho kiếm ảnh đâm lên người mình.

Tiếng “keng keng coong coong” vang lên không dứt bên tai, nhưng Trương Vô Kỵ thì vẫn vững như núi Thái Sơn, sừng sững bất động, kiếm ảnh đầy trời rơi lên người hắn, giống như đụng phải tường đồng vách sắt mà rụng đầy mặt đất.

“Hợp lại!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí đột nhiên chắp hai tay lại, kiếm ảnh trên đất bay lên giữa không trung hợp lại làm một, ngưng tụ thành một kiếm ảnh dài mười mấy thước, xung quanh còn có ánh chớp xẹt xẹt, đâm thật mạnh vào ngực Trương Vô Kỵ.

Bốn phía dường như vang lên tiếng sấm rền, một mảnh xơ xác tiêu điều.

“Ầm!”

Nhưng sau khi kiếm ảnh đâm trúng ngực Trương Vô Kỵ, Bạch Hạc Lưỡng Sí chợt cảm thấy tay cầm khựng lại, như thể mới đâm trúng tấm sắt, không thể tiến sâu thêm nữa.

“???”

Bạch Hạc Lưỡng Sí hơi sửng sốt.

Lúc này, Trương Vô Kỵ, dùng tay phải bắt lấy kiếm ảnh, thình lình nắm chặt.

“Rào!”

Kiếm ảnh hóa thành những điểm sáng tím, tiêu tán trước mắt mọi người.

“Cha tiên sư nhà nó!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí trừng mắt nhìn chiêu lấy mạng của mình bị Trương Vô Kỵ dùng cơ thể cứng rắn đỡ lấy, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Vương Viễn.

Chẳng biết tại sao trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy rất xót xa.

Từ lúc trò chơi đi vào hoạt động tới nay, y đã uy chấn thiên hạ với thuật lấy khí ngự kiếm không ai địch nổi, còn được xưng là cao thủ đứng đầu thiên hạ nữa. Chiêu Vạn Kiếm Quyết mới rồi chính là tuyệt chiêu bí mật của Bạch Hạc Lưỡng Sí, y đã dùng tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là trong Hoa Sơn Luận Kiếm đối chiến với Vương Viễn.

Lần thứ hai là ở trên đỉnh Quang Minh đối chiến với Trương Vô Kỵ này đây.

Kẻ địch khác nhau, hoàn cảnh cũng khác, nhưng kết quả lại gần như giống y đúc, tuyệt chiêu đều bị người ta dùng thân thể đỡ trọn, không những không khiến đối thủ bị thương mà thậm chí đối thủ còn muốn tán thưởng y.

Cõi lòng Bạch Hạc Lưỡng Sí tan nát… Cho dù là ai sau khi dùng tuyệt chiêu bí mật thất bại, không thay đổi được tỷ số thì trong lòng đều tan nát cả.

“Lão Bạch, ngươi đúng là đồ bỏ đi!”

Hoa Phi Hoa khinh bỉ nhìn Bạch Hạc Lưỡng Sí, tung người bay tới trước mặt Trương Vô Kỵ, sử dụng một chiêu [Tam Hoàn Sáo Nguyệt], đập liên tục ba chưởng vào ngực hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận