Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 583: Mong ngươi làm việc công chính

Nếu Lệnh Hồ Xung có nội lực, chút thủ đoạn này y hiển nhiên có thể tiện tay phá giải, nhưng bây giờ căn bản không chút tí ti sức lực nào.

Mắt thấy Vương Gia Câu đè ép tay Lệnh Hồ Xung xuống, với khí thế không ép gãy cùi chỏ của người ta thì không chịu dừng , Vương Viễn bèn tiến lên một bước, duỗi tay phải ra chộp lấy cánh tay Vương Gia Câu.

"A di đà phật!"

Vương Viễn cười hì hì bảo: "Đừng vì cay cú mà ra tay thô bạo!"

"Bộp..."

Vương Gia Câu chợt cảm thấy cánh tay chua xót, lực đè thấp xuống bị người ta mạnh mẽ ngăn lại thì liếc nhìn Vương Viễn với ánh mắt ngạc nhiên không thôi.

"Liên quan quái gì đến ngươi!"

Vương Gia Câu tập kích một lần xong còn chưa thỏa mãn, chợt cảm thấy mất mặt, tức giận mắng một tiếng, cánh tay còn lại thình lình vung lên nhắm thẳng vào mặt Vương Viễn.

Vương Viễn nở nụ cười!

Lúc trước ở quán rượu Lạc Dương, Vương Viễn đã nhìn không vừa mắt thằng cha này rồi, giờ gã còn ỷ có trưởng bối ở đây mà động tay động chân với Lệnh Hồ Xung tay trói gà không chặt khiến hắn càng chướng mắt hơn. Vương Viễn muốn đánh cho gã một trận nhừ đòn, song nghĩ ở đây là Vương gia, không thể ra tay được, chỉ có thể ngăn cản.

Giờ thì hay rồi, Vương Gia Câu cũng dám ra tay với mình, nếu không đánh trả chẳng phải làm Vương gia mất mặt sao?

Không đợi Vương Gia Câu đập một chưởng tới, Vương Viễn đã vung tay phải nắm chặt lấy cánh tay gã, tay trái duỗi ra sử dụng một chiêu Hồ Giảo Man Triền ra sau mà đến tước tóm lấy phần cổ tay mục tiêu, sau đó dùng sức vặn một phát.

"Răng rắc!!!"

Chỉ nghe có tiếng xương cốt gãy ớn người vang lên, cánh tay trái của Vương Gia Câu bị Vương Viễn vặn cho thành bánh quai chèo.

"Aaaa..."

Vương Gia Câu đau đớn kêu ré lên như heo bị chọc tiết.

"Ngươi!!!"

Nhóm Vương Bác Phấn và Vương Trọng Mạnh thấy thế vừa sợ vừa tức, tiện tay rút đao ra.

Vương Viễn thuận tiện ném Vương Gia Câu xuống đất, phủi phủi tay, nói với vẻ hời hợt: "Tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi đấy, cả Nhạc chưởng môn cũng vậy, là gã ra tay trước nhé! Mặc dù ta chỉ là một đệ tử không nên thân của phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự nhưng cũng không thể tùy tiện để Kim Đao Vương gia các ngươi nói đánh là đánh!"

Thiếu Lâm tự, Kim Đao Vương gia. Vương Viễn đặc biệt nhấn mạnh hai cụm từ này.

Ý của hắn cực kỳ rõ ràng, Kim Đao Vương gia các ngươi đúng là không có sự thành thật của một thế lực hạng ba, thế mà dám động tay động chân với đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm tự!

"…"

Kim Đao Vương gia chỉ biết khoác lác là giỏi, đám này ngay cả phái Thanh Thành cũng không dám đắc tội, nào có gan trêu chọc đến Thiếu Lâm tự, còn là đồ đệ của phương trượng Thiếu Lâm nữa chứ, huống chi trong chuyện này quả thực là Vương Gia Câu ra tay trước.

Hai huynh đệ Vương Bá Phấn nghe thấy lời Vương Viễn nói thì run rẩy đè chuôi đao lại, vội vàng tiến lên phía trước đỡ Vương Gia Câu lùi về.

Vương Nguyên Bá nhíu mày hỏi: "Nếu Lệnh Hồ tiểu ca đã không muốn để người Vương gia ta lục soát thì ngươi muốn ai đi làm chuyện này? Nhạc chưởng môn sao?"

"Này…"

Chuyện liên quan đến những người khác thì Lệnh Hồ Xung cư xử rất thông minh lanh trí, nhưng cứ ở trước mặt Nhạc Bất Quần là chẳng khác nào tên ngốc.

Mặc dù y biết chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Nhạc Bất Quần nhưng nghe Vương Nguyên Bá nói kiểu này, mở miệng là phải đồng ý.

"Dĩ nhiên không phải!"

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Viễn bước nghiêng sang chắn trước mặt Lệnh Hồ Xung, nói: "Lúc đầu chuyện của các ngươi không liên quan gì tới ta, nhưng là đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm tự, ta mạn phép chen miệng vào một câu, không biết có được hay không?"

"Cứ nói đi đừng ngại!"

Vương Nguyên Bá vẫn khách sáo với Vương Viễn như trước.

"Nhạc chưởng môn là sư phụ của Lệnh Hồ Xung, ngươi bảo ông ấy soát người chẳng phải sẽ không tránh khỏi hiềm nghi sao?" Vương Viễn cười nói: "Nếu lục soát ra còn đỡ, nhỡ mà không ra, chẳng phải ngay cả Nhạc chưởng môn cũng nằm trong diện tình nghi sao?"

"Ặc…"

Vương Nguyên Bá á khẩu không trả lời được.

Vương Viễn nói đúng, mặc dù Nhạc Bất Quần nổi danh là Quân Tử Kiếm, nhân tài có tu dưỡng cao nổi tiếng trong chốn võ lâm, Vương Nguyên Bá tin ông ta thật, nhưng dù sao Lệnh Hồ Xung cũng do một tay ông ta dẫn dắt. Nếu tìm ra kiếm phổ, Nhạc Bất Quần bị đại nghĩa diệt thân tất nhiên khiến người ta kính nể, nhưng nếu lục không thấy, cho dù không phải ông ta bao che khuyết điểm cũng sẽ bị người đời nói xấu, đến lúc đó việc trộm kiếm phổ cũng có một chân của Nhạc Bất Quần.

"Vậy ngươi nói xem ai lên lục soát thì hợp lý?"

Vương Nguyên Bá hỏi Vương Viễn.

"A di đà phật!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: "Thiếu Lâm tự bọn ta chính là môn phái đứng đầu võ lâm chính phái, là đệ tử duy nhất của phương trượng Thiếu Lâm, thân phận này cũng tương đương với thủ đồ Hoa Sơn, không biết mọi người có bằng lòng tin tưởng ta hay không?"

"Chuyện này…"

Vương Viễn vừa dứt lời, đám người trong phòng lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Từ lúc vào cửa, hòa thượng này đã chung phe với Lệnh Hồ Xung, giờ hắn muốn tự ứng cử bản thân lên lục soát, dĩ nhiên là chẳng ai tin cho được rồi.

"Làm sao? Các ngươi không tin đồ đệ của phương trượng Thiếu Lâm tự à?" Vương Viễn thấy mọi người chần chừ thì bổ sung thêm.

Lòng dạ tên này đúng là đủ đen, người ta rõ ràng không tin hắn, hắn bèn mang thẳng cái danh Thiếu Lâm tự ra.

Không tin ta chính là không tin Huyền Từ, không tin Huyền Từ chính là không tin Thiếu Lâm tự.

Hiển nhiên hiện tại Vương Viễn đang chiếm phần lý, khôn khéo như Nhạc Bất Quần cũng không tìm ra lý do phản bác hắn, ông ta cũng không thể xắn tay áo lên tự mình ra tay được.

Về phần Vương Nguyên Bá, lão già này lấy đâu can đảm mà dám dây vào Thiếu Lâm tự.

"Được rồi! Nếu Ngưu đại sư đã có ý tốt như vậy thì chúng ta cũng không thể không nể mặt Thiếu Lâm tự!" Vương Nguyên Bá nói: "Song chỉ mong Ngưu đại sư làm việc công chính, không bôi nhọ tên tuổi Thiếu Lâm tự."

Vương Nguyên Bá dù gì cũng là kẻ già đời, mặc dù lão không dám công khai chọc vào Thiếu Lâm tự nhưng cũng không ngu, ý của lão khi nói vậy rõ ràng là đang khuyên nhủ Vương Viễn: "Ngươi là ngươi, Thiếu Lâm tự là Thiếu Lâm tự, ta để ngươi lục soát là nể mặt Thiếu Lâm tự, nếu ngươi dám làm việc không công chính ta sẽ cáo trạng ngươi…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận