Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1094: Vương Viễn buồn bực

“Hai môn võ học này cũng có thể nâng cấp sao?" Vương Viễn gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Ác Long Đào Tâm Trảo là võ học của tà phái hàng thật giá thật, Long Trảo Thủ lại là đồ chính tông tới từ Thiếu Lâm, hai công pháp này vốn dĩ không hề có liên hệ.

Chẳng lẽ phái Nam Hải thực sự có liên quan đến đến Phật môn? Hay là tên của hai công pháp có vấn đề? Dù sao cả hai đều có chữ Trảo và Long trong tên.

...

Thiếu Lâm có bảy mươi hai tuyệt kỹ, thứ nào cũng là võ học cao cấp.

Nhưng Vương Viễn chọn tới chọn lui, chỉ thấy có Long Trảo Thủ thích hợp với mình.

"Đệt!"

Vương Viễn có chút suy sụp.

Từ sự kiện năm mới tới giờ, Vương Viễn hết mượn sức Vạn Thánh Sơn lại đi làm pháo trúc, rồi chạy khắp thế giới khổ sở đánh Niên Thú, ngay cả Tuyệt Tình Cốc của mình cũng bị lôi vào, mới kiếm được hơn hai trăm ngàn điểm tích lũy. Kết quả chỉ sử dụng được có một nghìn điểm...

Chuyện này đổi lại là ai thì cũng cảm thấy cực kỳ uất nghẹn.

Giống như việc bạn cầm trong tay mấy trăm triệu tiền đền bù giải tỏa, nhưng lại bị cách ly ở nhà không mua được cái gì cả, loại cảm giác này quả thực...

Vương Viễn ở bên này đang cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, Một Đám Ô Hợp lại đua nhau khoe khoang những thứ mình đã đổi được trên kênh.

"Bổ Thiên Tâm Kinh, đỉnh chưa? Chỉ có mười ngàn điểm thôi đó!" Nhất Mộng Như Thị gửi ảnh chụp màn hình công pháp của mình, còn kèm theo một biểu cảm đắc ý.

"Có gì kiêu ngạo hơn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công chứ?" Phi Vân Đạp Tuyết cũng gửi một bức ảnh chụp màn hình lên.

"Bí phương chế tạo Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán... Hai mươi ngàn điểm tích lũy, đủ quý giá chưa?" Trường Tình Tử cũng bắt đầu tham gia cuộc chơi.

"Có cái gì mà khoe khoang, NHÌN ĐÂY NÀY!"

Đinh Lão Tiên không phục, trực tiếp ném ra một thanh kiếm và nói: "Một trăm ngàn điểm tích lũy."

"Fuck, Ỷ Thiên Kiếm đấy sao???!!"

Nhìn thấy ảnh chụp màn hình của Ỷ Thiên Kiếm trong kênh đội ngũ, Vương Viễn cũng không khỏi sửng sốt, đây chính là thần binh còn gì.

"Ha ha!" Đinh Lão Tiên cười khoái chí nói: "Thế nào, tuyệt vời chưa?"

“Ngươi có biết dùng kiếm đâu, lấy cái thứ này để làm gì?" Bôi Mạc Đình ghen tị tới đỏ cả mắt.

Đinh Lão Tiên đê tiện nói: "Thứ nhất, có thể bán đi! Thứ hai, ta thích nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ và ghen ghét này của ngươi đó, thì sao?"

"Cái đồ nhà ngươi..." Bôi Mạc Đình bực mình nói.

Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ biết khua môi múa mép trong kênh nhóm, trong khi Phi Vân Đạp Tuyết thân là người trưởng thành đã trực tiếp inbox nói chuyện riêng với Đinh Lão Tiên ngay lúc đó...

...

Vốn dĩ tâm trạng Vương Viễn đã đủ buồn bực, lúc này nhìn thấy đám gia súc Một Đám Ô Hợp này ồn ào ầm ĩ, hắn càng thấy nghẹn khuất, nhất là khi nhìn thấy Ỷ Thiên Kiếm trong tay Đinh Lão Tiên, cho dù Vương Viễn cũng không dùng kiếm, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hâm mộ.

"Đồ nhi, năm mới sắp đến, ngươi nên vui vẻ hơn mới đúng, sao dáng vẻ lại cứ mặt ủ mày chau như thế này?"

Dáng vẻ này của Vương Viễn vừa hay đúng ý của Huyền Từ, lão nghiêng người mỉm cười hỏi.

“Phi!” Vương Viễn thầm chửi rủa trong lòng: “Ngươi cũng biết sắp qua năm mới, thế mà còn đưa một đống đồ rác rưởi tới làm ta bực mình."

“Haiz!” Vương Viễn thở dài một tiếng nói: “Thiếu Lâm Tự của chúng ta chính là môn phái đệ nhất thiên hạ, vậy mà trong tay sư phụ sao chẳng có món đồ tốt gì? Bằng hữu của đồ nhi đều dùng điểm tích lũy lấy được đủ thứ tuyệt học, vậy mà cả đống điểm tích lũy trên người đồ nhi lại không có chỗ dùng, bảo đồ nhi sao có mặt mũi ra ngoài gặp người khác đây cơ chứ."

“A di đà phật!” Huyền Từ lảm nhảm nói: “Ngươi thân là người xuất gia, sao có thể sinh lòng so đo phàm tục!"

“Sư phụ nói chí phải!” Vương Viễn gật gù nói: “Ta không biết xấu hổ cũng không sao, nhưng dù gì Thiếu Lâm Tự cũng là môn phái đứng đầu thiên hạ, nếu để người khác biết ở Thiếu Lâm Tự ngay cả điểm tích lũy cũng chẳng đổi được thứ gì thì chẳng phải là thành chuyện cười cho người khác hay sao."

"..."

Huyền Từ bị Vương Viễn chặn họng, bèn cười nói: "Không phải sư phụ không muốn cho ngươi, mà là những tuyệt học tốt nhất ở Thiếu Lâm Tự chúng ta đều đã bị ngươi học hết rồi! Ngươi nghĩ mà xem, Dịch Cân Kinh, Kim Cương Bất Hoại Thần Công... Cái nào không phải là cấp bậc thần công, một môn phái có thể có bao nhiêu tuyệt học cơ chứ..."

"À..."

Nghe những lời Huyền Từ nói, Vương Viễn đột nhiên không biết phản bác thế nào.

Cũng đúng thôi, một môn phái chỉ có tối đa một hai tuyệt học là cùng, Vương Viễn thân là đệ tử Thiếu Lâm đã sớm học hết hai môn võ công này, không thể học lại chúng thêm một lần nữa.

Lúc này, Huyền Từ lại nói tiếp: "Nhưng xét thấy đồ nhi ngươi tinh thông phật pháp, hiệp nghĩa vô song, vi sư có thể giúp ngươi chỉ đường!"

Trong mơ hồ, Vương Viễn dường như có thể nhìn thấy cái đuôi cáo đang ngoe nguẩy phía sau cái lão già trước mặt.

"Đến rồi, đến rồi...Lại tới nữa...Ta biết ngay lão già nhà ngươi lại định giở trò mà!"

Vương Viễn siết chặt nắm tay phát ra tiếng răng rắc, hận không thể ngay lúc này biểu diễn cho Huyền Tử một màn Trượng Lục Kim Thân Đả Sư Phụ, tuy nhiên sau khi suy nghĩ kỹ lại, hắn liền nhịn xuống.

Huyền Từ dù gì cũng là trụ trì Thiếu Lâm Tự, vẫn có đủ tư cách để trục xuất một vài tên đệ tử ngu ngốc ra khỏi môn phái.

Dựa vào sự hiểu biết của Vương Viễn đối với Huyền Từ, con rùa già này nhất định là muốn hắn đi làm mấy chuyện cực nhọc, nếu không làm thì hơn hai trăm nghìn điểm tích lũy khổ sở kiếm được trên người sẽ mất trắng không công.

Huyền Từ này đúng là gừng càng già càng cay, một kẻ nham hiểm và xảo quyệt như Vương Viễn mà vẫn bị lão hòa thượng ấy ăn sạch từ trong ra ngoài...

Có thể trở thành trụ trì của một ngôi chùa ngàn năm tuổi như Thiếu Lâm Tự, làm sao có thể là người không chút thủ đoạn.

"Vậy xin sư phụ chỉ điểm!"

Vương Viễn bất lực, chỉ đành thuận theo lời của Huyền Từ mà nói.

"Trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Huyền Từ trước tiên gật gù, tán thưởng Vương Viễn một phen, sau đó mới nói: "Tương truyền Niên Thú chính là mãnh thú của thiên địa, sinh ra để phá hoại, hàng năm đều phải xuống nhân gian một chuyến để tàn sát khắp chốn. Không thể ngờ là năm nay lại xuất hiện chân thân Niên Thú, tàn sát nhân gian, Trường An và Lạc Dương là hai tòa thành lớn nhất trong thiên hạ, bây giờ lại trở thành một mảnh phế tích, dân chúng trôi giạt khắp nơi, thân là người xuất gia, lòng mang thiên hạ, chúng ta sao có thể trơ mắt đứng nhìn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận