Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 153: Đệ tử trên danh nghĩa

"Lão già, ngươi không nhận ta nhận! Ta còn trẻ đây này, năm mươi lượng vàng này ta chắc chắn lấy được!"

Cửa sổ trò chuyện của Bắc Minh Hữu Ngư nhấp nháy, Vân Hoành Tần Lĩnh la to trong khung trò chuyện.

"Ngươi cứ tự nhiên!"

Bắc Minh Hữu Ngư lắc đầu, đóng cửa sổ trò chuyện lại.

Xét cho cùng chỉ có mỗi mình Bắc Minh Hữu Ngư cảm giác như vậy mà thôi, dĩ nhiên gã không thể bởi vì cảm giác khó hiểu của chính mình mà chặn mất đường tiền tài của người khác.

Những điều nên nói Bắc Minh Hữu Ngư đã nói hết rồi, về phần có ai nghe hay không thì đó không phải chuyện mà gã nên quản.

Ở một bên khác, Vương Viễn cũng đang lơ ngơ.

Gần đây hắn có đắc tội với người nào đâu, sao đột nhiên lại nhảy ra một người của Huynh Đệ Hội tới giết hắn vậy? Chẳng lẽ là đám người Hồng Hoa Hội?

Không thể nào! Vương Viễn thầm nghĩ lại, Hồng Hoa Hội là một bang hội lớn, nếu bọn họ muốn chơi chết hắn thì bản thân hắn hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ thật. Hơn nữa chỗ lợi duy nhất khi giết hắn là có thể giúp Hồng Hoa Hội rạng danh thêm thôi, nhưng nếu đã muốn rạng danh thì cần gì phải mượn tay người khác?

Sớm biết vậy hắn đã chẳng ra tay gọn gàng như thế, giữ tên đó lại còn có thể tra hỏi ra chút ít.

Tu luyện võ học vốn là một chuyện vô cùng khô khan, cần phải ổn định tâm tình mới được, Bắc Minh Hữu Ngư đột nhiên xuất hiện và quấy rầy tâm tình của Vương Viễn, giờ muốn bình tĩnh lại đúng là có hơi khó khăn.

Vương Viễn suy tư một lát rồi dứt khoát đi thẳng về Thiếu Lâm tự.

Hôm qua Vương Viễn hẹn hòa thượng ở Tàng Kinh Các rằng trưa hôm nay hắn sẽ đến nghe giảng Phật pháp. Bây giờ đã là giờ Tỵ, Vương Viễn theo lời hẹn đi đến Văn Thù viện ở sau núi.

Quả nhiên ở phía sau Văn Thù viện có một căn nhà tranh, trông rất đơn sơ nhưng sân bên ngoài lại vô cùng sạch sẽ.

"Có ai ở đây không?"

Vương Viễn tiến lên phía trước gõ cửa.

"Ken két!"

Cửa phòng theo tiếng động mở ra.

Chỉ thấy lão hòa thượng hôm qua đang ngồi trên bồ đoàn trong nhà chính, hai mắt nhắm nghiền, hình như đang minh tưởng.

"Ha?"

Vương Viễn nghi ngờ nhìn thoáng qua cánh cửa. Hòa thượng kia cách cửa xa vài thước, cánh cửa tự hé ra, không phải là cửa tự động đấy chứ?

"Thiếu hiệp, lúc này mới buổi sáng mười giờ mà ngươi đã tới rồi!"

Ngay lúc Vương Viễn đang nghiên cứu cánh cửa thì lão hòa thượng đột nhiên mở mắt ra.

Vương Viễn nghe vậy giật nảy mình, vội vàng hành lễ rồi nói: "Đại sư! Tại hạ khao khát học tập nên mới cố ý đến đây sớm, chỉ sợ muộn giờ, chứ không nghĩ lại quấy rầy đại sư."

Không thể không nói, Vương Viễn đúng là mặt dày như thớt, rõ ràng là đang tu luyện võ học thì bị cắt ngang, rảnh rỗi đến phát chán mới dạo qua đây, vào trong miệng hắn lại thành lý do đàng hoàng như thế đấy.

"Tốt tốt tốt!"

Lão hòa thượng nói liên tiếp ba tiếng tốt.

Lão hơi vui sướng bảo: "Trẻ nhỏ dễ dạy, đây là lần đầu ta nhìn thấy đệ tử có tuệ căn như thế, ngươi có bằng lòng làm đệ tử trên danh nghĩa của ta không?"

[Hệ thống thông báo: Lão tăng vô danh muốn nhận bạn làm đệ tử trên danh nghĩa, có chấp nhận hay không?]

Đệ tử trên danh nghĩa là một quan hệ sư đồ khá đặc biệt trong “Đại Võ Tiên”.

Tuy thực sự là sư đồ nhưng người chơi không cần phải hủy quan hệ sư đồ. Giang hồ lớn như vậy, kỳ ngộ rất nhiều, cao nhân chỗ nào cũng có, nếu cứ bái sư một lần là lại phải hủy quan hệ một lần thì không thực tế lắm, cho nên mới có đệ tử trên danh nghĩa. Đây cũng là một thiết lập khá nhân tính hóa của trò chơi này.

Lúc ở Đại Lý, Đoàn Duyên Khánh đã muốn nhận Vương Viễn làm đệ tử trên danh nghĩa.

Khi nhận được thông báo của hệ thống, Vương Viễn khá sửng sốt, xem ra lão hòa thượng này cực có thiện cảm với hắn, trước đó chỉ muốn cho mình đi theo học tập Phật pháp thôi, giờ lại muốn nhận mình làm đệ tử, chắc hẳn đây cũng làm một kỳ ngộ.

"Đệ tử Ngưu Đại Xuân, bái kiến sư phụ!"

Vương Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi nhấn chấp nhận.

Lão hòa thượng này nói thế nào cũng là NPC Thiếu Lâm tự, làm đệ tử trên danh nghĩa của lão cũng không mâu thuẫn với thân phận bây giờ của Vương Viễn, dù sao bái sư cũng không tốn tiền, cứ cho là không kiếm được chỗ lợi nhưng ít nhất cũng chẳng có chỗ hại.

Vương Viễn vừa nhấn chấp nhận xong thì hệ thống lại vang lên thông báo: [Bạn đã trở thành đệ tử trên danh nghĩa của lão tăng vô danh ở Thiếu Lâm tự, nhận được danh hiệu “Thủ Đồ Của Tăng Vô Danh”.]

[Thủ Đồ Của Tăng Vô Danh]

Tu hành Phật học tăng lên 10%.

"Thủ đồ? Chậc chậc chậc…"

Vương Viễn nhìn thấy danh hiệu thì nhịn không được cảm thán.

Không ngờ nhìn lão hòa thượng này cao tuổi như vậy mà chỉ mới nhận một mình hắn làm đệ tử, chẳng trách lão lại cô đơn như thế.

Được rồi, ví dụ không được tí lợi nào cũng không sao, coi như mình ở bên chăm sóc người già neo đơn vậy.

Vương Viễn nghĩ như vậy.

"Đúng là một đứa trẻ ngoan!"

Hòa thượng vô danh thấy Vương Viễn bái mình làm thầy thì mừng rỡ chỉ một cái bồ đoàn khác bên cạnh và bảo: "Ngồi xuống trước đi, vi sư sẽ truyền thụ Phật pháp cho ngươi."

"Đa tạ sư phụ!"

Vương Viễn là con em thế gia, dù có ngang bướng như thế nào thì quan niệm quân – thân – sư vẫn rất nặng (hắn từng vì chuyện này mà suýt chút nữa bị đánh chết). Lão sư vô danh này mặc dù là NPC nhưng nếu đã là thầy mình thì thái độ của Vương Viễn cũng khá cung kính.

Vương Viễn khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh lão tăng vô danh.

Lúc này, chỉ nghe lão tăng kia bảo: "Hiện tại ta sẽ giảng cho ngươi nghe về “Kim Cương Kinh”, Kim Cương Kinh này tổng cộng có ba mươi…"

"Ta…"

Thấy lão hòa thượng luyên thuyên lải nhải nói về kinh phật với mình, lòng Vương Viễn muốn nguội lạnh.

Không thể nào, bố tổ sư nó chứ đùa thật hả?

Vương Viễn còn tưởng việc học Phật pháp này chỉ là một nhiệm vụ kỳ ngộ, hình ảnh lóe lên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ thưởng cho cuốn sách này nọ, ngờ đâu lão hòa thượng tự mình cẩn thận truyền đạt lại thật.

Gì mà không, sắc, tướng? Lão giảng đến độ Vương Viễn ngu ngơ, cả đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.

Nếu không phải Vương Viễn đã bái lão hòa thượng làm thầy, chỉ sợ hắn đã trực tiếp đứng dậy bỏ đi.

Mẹ nó, nhà thiết kế trò chơi này cũng nghiêm túc quá rồi, chơi trò chơi mà còn cho đi học, cưỡng ép truyền thụ kiến thức… Vương Viễn cảm giác đầu mình muốn nổ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận