Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 101: Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lão tam

"Nếu Đoàn chưởng môn sẽ xử lý chuyện này, vậy chúng ta cũng phải trở về báo cáo chuyện này, không làm phiền các vị nữa!"

Nhìn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Vương Viễn kéo Bôi Mạc Đình, xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm từ xa vang đến.

"Ta tới tìm đồ nhi đây, mau gọi đồ nhi của ta ra gặp ta!!"

Nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng vù vù, đã thấy mấy người dừng trên nóc nhà.

Vương Viễn nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy diện mạo của người đứng đầu rất kỳ dị, đầu to một cách bất thường, trong cái miệng rộng lộ ra hàm răng trắng và sắc nhọn, một đôi mắt lại vừa tròn vừa nhỏ như hai hạt đậu, nửa người trên cường tráng, mà nửa người dưới lại gầy nhom, mười ngón tay vừa nhọn vừa dài như chân gà.

"Ặc..."

Thấy rõ bộ dáng của người đó, Vương Viễn không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, NPC xấu nhất mà Vương Viễn từng nhìn thấy trong trò chơi chắc hẳn chính là Tôn Tam Bá, nhưng bộ dạng của người này còn kỳ cục hơn Tôn Tam Bá rất nhiều.

"Nhạc... Nhạc lão tam!"

Trong lúc tất cả mọi người đều đang kinh ngạc vì tướng mạo của người này, thì sắc mặt của Đoàn Dự và Mộc Uyên Thanh thay đổi, Đoàn Dự chỉ vào người kia rồi cả kinh nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Khi Đoàn Dự gọi tên của người đó, thì trên đầu người kia hiện lên một hàng chữ.

Nam Hải Ngạc Thần - Nhạc Thương Long (Hào khách giang hồ)

Cấp bậc: 50

Cảnh giới: Dung Hội Quán Thông

Điểm khí huyết: 100000/ 100000

Điểm nội lực: 5000/ 5000

Võ học tinh thông: Võ học phái Nam Hải.

Võ học đặc biệt: Ngạc Chủy Tiễn, Ngạc Vĩ Tiên.

Giới thiệu bối cảnh: Hung thần ác sát trong Tứ đại ác nhân, thái độ làm người tàn bạo hung hãn, võ công cực kỳ bá đạo.

"Nhạc lão tam? Hình như mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi..." Vương Viễn thấy tình hình này thì sờ sờ cằm, lẩm bẩm một mình.

"Ta là lão nhị!"

Lúc này, chỉ nghe thấy Nhạc lão tam khó chịu nói với Đoàn Dự: "Thì ra tiểu tử ngươi trốn ở nơi này thật, mau đi học võ thuật với ta..."

Trong lúc nói chuyện, Nhạc lão tam nhún người nhảy xuống khỏi mái nhà, duỗi tay túm lấy cánh tay Đoàn Dự.

Đoàn Chính Thuần nhìn thấy Nhạc lão tam ra tay mạnh mẽ sắc bén, sợ con trai cưng của mình sẽ bị thương, lập tức giơ tay đánh một chưởng tới.

"Ầm!"

Lòng bàn tay của hai người va chạm vào nhau, đều cảm nhận được sự chấn động của nội lực.

Sắc mặt của Nhạc lão tam hơi thay đổi: "Ngươi là ai? Ta tới dẫn đồ đệ của ta đi, có liên quan khỉ gì đến ngươi!"

"Tại hạ là Đoàn Chính Thuần, con trai ta trở thành đồ đệ của ngươi từ khi nào vậy?" Đoàn Chính Thuần khẽ cười và đáp.

"Con trai ngươi?"

Nhạc lão tam nhìn Đoàn Dự, rồi lại nhìn Đoàn Chính Thuần, lắc đầu rồi bảo: "Võ công của ngươi cũng tàm tạm, mà hắn thì lại chẳng có môn chút võ công nào hết, ta không tin, chắc chắn không phải con ruột rồi."

"..."

Nhạc lão tam vừa nói ra lời này, trong viện nhất thời lặng ngắt như tờ.

Đoàn Chính Thuần có thân phận thế nào, mà người này lại dám ở đây nói năng bậy bạ, vẻ mặt của Đoàn Chính Thuần lại càng dở khóc dở cười hơn khi nghe được lý do hài hước này.

Hai người Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, Bôi Mạc Đình híp mắt, nhỏ giọng nói: “Gương mặt của Đoàn Dự thanh tú, còn Đoàn Chính Thuần thì lại mày rậm mắt to, ta cũng cảm thấy không giống con ruột cho lắm...."

"..."

Bôi Mặc Đình vừa dứt lời, ánh mắt của ba người Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần và cả Nhạc lão tam đều tập trung lên người y.

Cả ba đều là hạng người có nội lực cao thâm, nên lời nói của Bôi Mạc Đình làm sao có thể thoát khỏi lỗ tai ba người được.

Những gì Nhạc lão tam nói chỉ là đoán mò, hơn nữa Đoàn Chính Thuần tất nhiên sẽ không so đo với Nhạc lão tam vì võ công của hắn ta, nhưng Bôi Mạc Đình là một hậu bối vô danh, lại còn nói một cách hợp lý như vậy, sắc mặt Đoàn Chính Thuần soạt một cái đen như đít nồi.

"Con mẹ nó ngươi có thể bớt nói hai câu được không...."

Thấy bộ dáng đó của Đoàn Chính Thuần, Vương Viễn vỗ một cái lên đầu Bôi Mạc Đình.

"Mau giao đồ nhi của ta ra đây!"

Mà Nhạc lão tam cũng không kiên nhẫn nổi nữa, thấy Đoàn Chính Thuần phân tâm, bàn tay phải của hắn ta cong thành móng vuốt, rồi cào vào ngực Đoàn Chính Thuần.

Nội công của Đoàn Chính Thuần tương đương với Nhạc lão tam, nhưng thân thủ lại hơi cao hơn Nhạc lão tam một chút, chỉ thấy Đoàn Chính Thuần nghiêng người né tránh công kích của Nhạc lão tam, rồi vỗ một chưởng lên lưng hắn ta, Nhạc Lão tam chộp thẳng vào cây cột sau người Đoàn Chính Thuần.

"Phập!"Chỉ nghe thấy một âm thanh kỳ quái, toàn bộ ngón tay của Nhạc lão tam đều cắm vào trong cột đá.

"!!!"

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả những người trong viện đều vô cùng kinh hãi, lực ngón tay như vậy quả thực khó mà tưởng tượng được, Nam Hải Ngạc Thần quả nhiên danh bất hư truyền.

"Ế?"

Thế nhưng Vương Viễn lại không khỏi sửng sốt khi thấy một trảo này của Nhạc lão tam, một chiêu này rất quen mắt, lẽ nào là Ác Long Đào Tâm trảo...

Phải rồi, Nhạc Lão tam là sư phụ của Tôn Tam Bá mà.

Lúc này, Vương Viễn nhớ ra đã nghe được cái tên Nhạc lão tam này ở đâu.

"Đậu má!"

Nghĩ tới đây, Vương Viễn đột nhiên cả kinh, vội vàng nói riêng với Bôi Mạc Đình: "Đi mau đi mau, đừng xem náo nhiệt nữa."

Nói đùa, Tôn Tam Bá bị hai người bọn họ đánh chết tươi, nếu truy cứu chuyện này, thì chẳng ai chạy thoát được.

Vừa nói, Vương Viễn vừa xoay người định đi ra ngoài.

Nhưng Vương Viễn còn chưa đi được vài bước, thì giọng nói của Mộc Uyển Thanh đột nhiên vang lên phía sau.

"Nam Hải Ngạc Thần, đồ nhi của ngươi bị tên hòa thượng đó giết mà, sao cứ gây khó dễ cho Đoàn lang của ta vậy? Phải tìm hắn mới đúng!"

"Đệt mẹ nhà cô!"

Nghe thấy lời nói của Mộc Uyển Thanh, Vương Viễn tức đến mức như sắp nổ phổi, hắn hối hận vì lúc trước đã không làm giết chết cô gái lấy oán báo ân này.

Vương Viễn xuất thân cũng là con cháu thế gia, tuy trời sinh tính hơi ngoan cố một chút, nhưng cũng chỉ là không thích bị gò bó và có chút ham chơi mà thôi, còn sự tu dưỡng của bản thân vẫn rất cao.

Với tính cách của Vương Viễn, tất nhiên cũng lười mở mang kiến thức về một nhóm các chương trình, nhưng cái cô Mộc Uyển Thanh này thực sự có hơi quá đáng rồi đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận