Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 587: Càng trọc càng độc

"Đánh rắm vào mặt mẹ ông ấy!"

Từ trước đến nay Vương Gia Tuấn luôn coi Kim Đao Vương Gia là vinh quang, há miệng ngậm miệng đều là Vương Gia thế này Vương Gia thế kia, nghiễm nhiên coi cả họ nhà hắn ta thành Thái Sơn Bắc Đẩu võ lâm chí tôn, làm sao nghe lọt tai lời vũ nhục Vương Gia chứ.

Lục Trúc Ông vừa dứt lời, Vương Gia Tuấn đã lập tức la lớn rồi xông lên phía trước, nhất định phải lôi lão từ trong nhà ra treo lên đánh một trận cho hả giận mới thôi.

"Ầm!"

Nhưng mà hắn ta vừa mới xông vào phòng, lại chợt cảm thấy như mới tông vào một bức tường vô hình, bị một lực đẩy cực mạnh hất bay ra ngoài cửa.

"Gia Tuấn!!!"

Vương Nguyên Bá thấy thế giật nảy mình, vội vàng dang hai tay ra, định tiếp lấy Vương Gia Tuấn.

Nhưng chớp mắt khi tay lão chạm đến Vương Gia Tuấn, một nguồn phản lực mạnh mẽ bật dội lại.

Vương Nguyên Bá dù có nội lực hùng hậu, khi đón được thằng cháu cũng bị nguồn sức mạnh đó đẩy lùi tận mấy bước.

Các vị đang có mặt ở đầy đều đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc thầm nghĩ: "Không ngờ tay thợ đan lát này lại có nội công thâm hậu như thế."

Ngay cả Vương Viễn cũng cảm thán không thôi.

Vương Nguyên Bá là môn chủ Kim Đao môn, không giống với thằng cháu trai ăn hại, lão vẫn khá có bản lĩnh, thế mà giờ lại không đỡ nổi một đòn qua loa của Lục Trúc Ông, có thể thấy lão Lục này không phải hạng tầm thường.

"Hừ!"

Trong phòng truyền ra tiếng hừ lạnh của Lục Trúc Ông, lão nói: "Trẻ ranh không hiểu chuyện thì thôi, đến người lớn cũng vậy hả? Cút nhanh đi!"

"Chuyện này…"

Vương Nguyên Bá, Ninh Trung Tắc và Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau, giơ hai tay ra làm một động tác cực bất đắc dĩ.

Vương Nguyên Bá vốn sợ làm lớn chuyện, giờ lại đụng Lục Trúc Ông có tu vi mạnh mẽ như vậy, lão cũng không dám đắc tội, hiển nhiên đã có ý định rời đi.

Nhạc Bất Quần tính tình âm hiểm xảo trá, dĩ nhiên sẽ không vì Lệnh Hồ Xung mà đến nhờ vả người ta, nhưng Ninh Trung Tắc rất ra dáng một trưởng bối, bà nói với giọng cầu khẩn: "Chuyện này có liên quan đến sự trong sạch của đồ nhi, xin Trúc Ông châm chước cho."

Lão đầu Lục Trúc Ông quả thực gàn dở y trong lời đồn, mềm không được mà cững cũng chẳng xong.

Lão nghe thấy Ninh Trung Tắc nói vậy thì cười lạnh bảo: "Sự trong sạch của đồ nhi ngươi liên quan quái gì đến ta! Cút đi!"

"Ây ây lão đầu, ông quá đáng lắm rồi đấy nhé!"

Vương Viễn thấy Lục Trúc Ông hành xử chẳng chút tình người như vậy thì cũng ngồi không yên.

Ôi chao mẹ ơi, then chốt nhiệm vụ ở trên người ngươi đó, nếu ngươi không tiếp khách, ông đây dẫn bao người đến đây như vậy chẳng phải là phí công à?

"?"

Vương Viễn vừa dứt lời, Lục Trúc Ông do dự một lát rồi bảo: "Sao lại là thằng nhóc nhà ngươi nữa? Ngươi về đây làm chi?"

"Thì tìm ngươi có việc có! Mau cho bọn ta vào trong đi!" Vương Viễn la to.

"Không cho!" Lục Trúc Ông đụng trúng Vương Viễn thì trí thông minh trượt thẳng xuống tiêu chuẩn của trẻ mẫu giáo, thái độ vốn đang cứng rắn cũng biến thành trẻ nít giận lẫy.

"Ngươi không cho vào ta sẽ ra tay!" Vương Viễn uy hiếp.

"Ha ha! Ngươi đánh không lại ta!" Lục Trúc Ông cười phá lên, giọng điệu vô cùng đắc ý.

"Ta đâu có bảo sẽ ra tay với ngươi!" Vương Viễn cười xấu xa nói: "Những gốc trúc trong ngõ Lục Trúc của ngươi chắc không đánh trả lại đâu nhỉ?"

"???"

Lục Trúc Ông sững sờ, hoảng hốt la lên: "Ngươi lại định làm chuyện thương thiên hại lý nào nữa?"

"A di đà phật!"

Vương Viễn khiêm tốn nói: "Bần tăng là người xuất gia, sao lại đi làm chuyện thương thiên hại lý được, chẳng qua hậu viện Thiếu Lâm tự thiếu củi đun, ta tính xem đám trúc này có chịu được lửa hay không thôi."

Lúc đang nói chuyện, Vương Viễn đã lôi một bó đuốc từ trong ngực ra rồi đưa cho Ninh Trung Tắc nói: "Ninh nữ hiệp có muốn thử chút không?"

Tên lừa trọc này cực kỳ xấu xa, từ trước đến giờ đều mượn tay người khác để phóng hỏa.

"Hì!"

Ninh Trung Tắc cũng không phải loại người cổ hủ, nhận bó đuốc xong thì mỉm cười, dáng vẻ rất kích động.

"Mẹ nhà ngươi!!!"

Không thể không nói, người có ác đến đâu cũng có nhược điểm, cho dù là tay khó chơi như Lục Trúc Ông, gặp phải Vương Viễn cũng nhức đầu không thôi, phong phạm thế ngoại cao nhân mất sạch sành sanh, ngay cả lời nói thô tục cũng vọt ra khỏi miệng.

Vương Viễn đúng là giảo hoạt, hắn biết Lục Trúc Ông cao tuổi rồi nên chắc chắn không sợ chết, nhưng lão lại biến ngõ Lục Trúc thành một nơi đẹp đẽ như vậy, hiển nhiên đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, những cây trúc này ắt hẳn cũng là thứ mà lão Lục quan tâm nhất.

Lợi dụng nó để uy hiếp lão Lục thì không việc gì phải sợ lão không đi vào khuôn khổ cả.

Vương Viễn đoán quá chuẩn xác, Lục Trúc Ông thấy hắn bại hoại như vậy, tức lắm mà chẳng biết làm gì, mảnh rừng trúc này chính là chân ái duy nhất của lão, sao lão có thể để nó bị người ta chà đạp được.

"Đưa khúc phổ vào đây, còn các ngươi thì không được phép tiến vào!"

Lục Trúc Ông từng gặp mặt Vương Viễn một lần, biết hòa thượng này khốn nạn vô cùng, nào dám lấy rừng trúc ra làm tiền đặt cược, thế là đành phải mở một mắt nhắm một mắt cho người ta một lối đi.

Vương Nguyên Bá "ơ" một tiếng, đưa khúc phổ cho Dịch sư gia.

Dịch sư gia nhận lấy, tiến vào rừng trúc um tùm, chỉ nghe Lục Trúc Ông bảo: "Được rồi, ngươi đặt xuống đi!"

Dịch sư gia hỏi: "Xin hỏi Trúc Ông, đây có phải là khúc phổ thật không, hay là bí kíp võ công gì bị cố ý viết thành khúc phổ?"

"Bí kíp võ công?" Lục Trúc Ông cười gượng bảo: "Ta đến thua ngươi thiệt! Đây dĩ nhiên là cầm phổ!"

Kế đó có tiếng đàn vang lên, êm ả và rất dễ nghe.

Vương Viễn nghe trong chốc lát, nhớ ra đây đúng là khúc ca mà Lưu Chính Phong đã diễn tấu khi đó, người mất mà khúc vẫn còn đây khiến hắn không khỏi bùi ngùi mãi.

"Coong!"

Một lúc sau, tiếng đàn đột nhiên vút sao, một dây đàn thình lình đứt.

Lại thêm mấy âm cao vút nữa, đàn lại đứt thêm một dây.

Lục Trúc Ông ngạc nhiên thốt lên: "Ồ, khúc phổ này đúng là kỳ quái!"

Năm ông cháu Vương Nguyên Bá đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ đắc ý, như thể đã đi đến kết luận khúc phổ này chính là kiếm phổ.

"Này này!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận