Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1068: Vương Viễn không biết xấu hổ

Nói đến đây, Bạch Hạc Lưỡng Sí dừng một chút, sau đó có chút buồn phiền nói: "Thứ kia cũng rất biết phá phách, người bình thường căn bản không thể ngăn cản. Bây giờ tất cả người của Vạn Thánh Sơn chúng ta đều không dám quay về trụ sở bang hội. Nếu như Ngưu ca có pháo trúc, xin hãy hỗ trợ một chút, hoặc không thể hỗ trợ thì hãy giúp chúng ta giết chết Niên Thú BOSS này, Vạn Thánh Sơn sẽ vô cùng cảm kích."

Bạch Hạc Lưỡng Sí nói những lời này là từ tận đáy lòng.

Trụ sở bang phái là nền tảng của một bang phái, thậm chí đối với những bang phái lớn, nó còn quan trọng hơn cả bí tịch võ công.

Nay Niên Thú BOSS chạy đến trụ sở bang phái của Vạn Thánh Sơn để phá phách...đám Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy vậy chẳng thể vui mừng hay cảm thấy may mắn, ngược lại còn hết sức đau đầu.

"Giết BOSS?"

Vương Viễn thầm mở cờ trong bụng, nhưng vẫn nói ngay: "Ngươi biết đấy, chúng ta cũng rất bận...Trong trò chơi lại có nhiều Niên Thú chờ chúng ta giết như thế, không thể bởi vì Vạn Thánh Sơn các người mà làm chậm trễ công việc được."

“Là BOSS đấy!” Bạch Hạc Lưỡng Sí lặp lại lần nữa.

"Ta biết!" Vương Viễn nói: "Vậy thì sao? Một Đám Ô Hợp chúng ta chỉ có mười người, Vạn Thánh Sơn các ngươi lại có mấy chục ngàn. Giết chết Niên Thú BOSS, người được lợi lớn nhất cũng không phải chúng ta."

“Ngưu ca, ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Bạch Hạc Lưỡng Sí hỏi.

Lấy hiểu biết của Bạch Hạc Lưỡng Sí với Vương Viễn, hòa thượng này trước giờ không làm ăn lỗ vốn, chỉ cần đưa ra cái giá thích hợp thì mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc.

"Tiền?"

Nhưng khiến Bạch Hạc Lưỡng Sí bất ngờ là Vương Viễn hoàn toàn không đòi hỏi gì khi nghe thấy chữ tiền, chỉ cười một tiếng rồi nói: "Ngươi biết Phi Vân Đạp Tuyết không?"

"..."

Bạch Hạc Lưỡng Sí lập tức ngậm miệng lại.

Phi Vân Đạp Tuyết là người giàu nhất trong trò chơi, cũng là một thành viên của Một Đám Ô Hợp. Đứng trước mặt Phi Vân Đạp Tuyết nói chuyện tiền, không phải là rỗi hơi kiếm chuyện hay sao?

“Ngưu ca, ngươi muốn thế nào?” Thấy tiền cũng không có tác dụng, Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng có chút bó tay.

“Đơn giản!” Vương Viễn bình tĩnh nói: “Niên Thú BOSS thuộc về ta!"

"Cái này e rằng không tốt lắm đâu!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí lập tức từ chối: "Đó là Niên Thú BOSS, Ngưu ca, ngươi không thể nuốt nó một mình được!"

Dù gì lợi nhuận thu được từ việc đánh bại Niên Thú BOSS cũng rất quan trọng đối với Vạn Thánh Sơn, đám người ấy vừa muốn có được phần thưởng từ Niên Thú, vừa muốn giữ được trụ sở bang phái của mình, cho dù có phải trả thêm một ít tiền.

Nhưng ai ngờ Vương Viễn lại không ham tiền, trực tiếp nhắm ngay mục tiêu vào Niên Thú BOSS.

"Nếu không thì sao? Các người có thể giết chết được Niên Thú BOSS sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.

Những thứ như BOSS luôn có tính hai mặt, giết thì được lợi, không giết được thì chính là tai họa... Đối với Vạn Thánh Sơn bây giờ mà nói, Niên Thú BOSS hiển nhiên chính là một tai họa.

“Nhưng sau khi sinh mới thì BOSS xuất hiện ở chỗ chúng ta, vậy chính là của chúng ta." Bạch Hạc Lưỡng Sí nói.

"Đúng thế...Cho nên ta mới không cần tiền, bảo vệ trụ sở bang phái miễn phí giúp các người còn gì." Vương Viễn nói: " Nếu nó xuất hiện ở bên ngoài, ta đã trực tiếp giết luôn, cần gì dây dưa với các ngươi nữa?"

"Ngưu ca, ngươi thật đúng là..." Bạch Hạc Lưỡng Sí cố kìm nén không bật thốt ra mấy chữ không biết xấu hổ, lau mồ hôi nói: "Nhưng điều kiện này của ngươi ta không thể chấp nhận được..."

"Vậy thì chẳng còn cách nào!"

Vương Viễn nói: "Cứ ở đó chờ Niên Thú BOSS san bằng trụ sở bang phái các người đi. Ta sẽ đứng bên ngoài đợi sẵn, một khi BOSS phá cửa chạy ra ta sẽ giết luôn, như thế sẽ không tính là cướp BOSS của bang phái các người đâu nhỉ?"

"Ta phắc…"

Bạch Hạc Lưỡng Sí hung hăng tát một cái lên mặt chính mình.

Mẹ nó, tại sao lại phải nói cho tiện nhân này biết Niên Thú BOSS xuất hiện ở trụ sở bang phái của mình… Biết rõ tên khốn này không phải là người mà còn nói chuyện cơ mật này cho hắn biết, đây không phải là ti tiện lắm à.

Bây giờ thì hay rồi, vốn đang tính để người này giúp một việc, kết quả lại bị lừa gạt.

Quả thật, Niên Thú BOSS ở trong trụ sở bang phái của Vạn Thánh Sơn, đó là tài sản tư nhân của Vạn Thánh Sơn, người ngoài chắc chắn không thể chạm đến BOSS.

Nhưng bây giờ BOSS đang đập phá bên trong trụ sở bang phái, san bằng trụ sở bang phái chỉ là chuyện sớm muộn, nếu muốn đợi cho BOSS phá sập nhà rồi chạy ra khỏi trụ sở bang phái thật, vậy đúng là tiền mất tật mang.

Không chỉ không đảm bảo được trụ sở bang phái mà ngay cả BOSS cũng bị người ta giành mất.

Với tính tình của Vương Viễn thì chắc chắn nói được làm được, lúc này phần lớn là đã muốn ra bên ngoài trụ sở bang phái của Vạn Thánh Sơn trông chừng, nói không chừng còn có thể giành đánh Niên Thú BOSS ở bên ngoài.

Với cái nhân phẩm khốn nạn của Một Đám Ô Hợp này thì không có chuyện gì không làm được.

Bạch Hạc Lưỡng Sí hối hận rồi.

Bản thân một đời anh hùng, vì sao luôn bị đồ vô sỉ này lừa tới không còn manh giáp?

"Lão đại làm sao vậy?"

Một người chơi Vạn Thánh Sơn đứng bên cạnh Bạch Hạc Lưỡng Sí, thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí bỗng dưng tự tát mình một cái, nhịn không được tò mò hỏi.

"Không có gì!" Bạch Hạc Lưỡng Sí xua tay: "Nhớ đến một kẻ không biết xấu hổ."

"Hắn không biết xấu hổ thì sao ngươi lại tát mặt mình chứ…" Mọi người trêu.

"Một lời khó nói hết!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí thở một hơi thật dài.

Điều khiến cho Bạch Hạc Lưỡng Sí không thể không bội phục chính là tên Vương Viễn này tuy rằng có hơi vô liêm sỉ, nhưng khi bắt bí người khác thì lại rất đúng chỗ, ngay cả thăm dò cũng không dùng mà trực tiếp đâm đến điểm uy hiếp của Bạch Hạc Lưỡng Sí, khiến cho Bạch Hạc Lưỡng Sí tiến không được mà lùi cũng không xong, còn phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn.

Rốt cuộc là chọn trụ sở bang phái hay là cả người cả của đều không còn, đây không phải là một câu hỏi khó lựa chọn.

"Ngưu ca… các ngươi ăn thịt, không thể nào ngay cả chút canh cũng không cho chúng ta uống được." Bạch Hạc Lưỡng Sí suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói.

Vương Viễn nói lời thấm thía để lung lạc: "Lão Bạch à! Ngươi cần phải làm cho rõ ràng, bây giờ là ta giúp ngươi bảo vệ trụ sở bang phái, không phải đi giành BOSS của ngươi! Giết Niên Thú cũng là vì giúp ngươi thôi, làm chuyện giúp ngươi mà không đòi tiền đã là không tệ rồi, ngươi còn muốn ăn canh? Ngươi cho là ta ngồi chờ chia của với ngươi à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận