Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 842: Lý Mạc Sầu

Sở dĩ gã đứng trước cửa không dám tiến vào là vì sợ gây thù chuốc oán với bà ta.

Phượng Vũ Cửu Thiên thấy đồng đội của mình tiến vào khu mộ thì sợ đến toát mồ hôi lạnh đầy người, định lên tiếng ngăn cản.

“Ai??? Dám can đảm tiến vào cấm địa Cổ Mộ, nghe lén bần đạo nói chuyện!”

Bấy giờ Lý Mạc Sầu đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngẩng đầu liền bắt gặp ba người đàn ông đứng trước cổng vào khu mộ, thế nên bà ta mới quát lên, thân hình chợt lóe, như một cụm mây trôi dạt đến cửa, phất trần trong tay vung lên, phóng thẳng về hướng Hổ Khiếu Sơn Hà.

Hổ Khiếu Sơn Hà thấy vậy cũng sợ hết hồn, theo bản năng cầm đại đao chặn ngang trước mặt.

“Keng!”

Một tiếng va chạm vang lên, Hổ Khiếu Sơn Hà chỉ cảm thấy một cỗ nội lực êm dịu truyền vào tay gã, cả người không tự chủ được lùi về sau mấy bước.

“Hoành Tảo Thiên Quân!!!”

Long Đằng Tứ Hải đứng bên cạnh thấy vậy bèn tiến lên trước, vung trường thương trong tay thật mạnh, quét ngang về phía Lý Mạc Sầu.

Lý Mạc Sầu lùi về sau một bước, phất trần trong tay quấn lấy binh khí của Long Đằng Tứ Hải, sau đó kéo giật lại một phát.

“Ối ối ối ối…”

Long Đằng Tứ Hải lảo đà lảo đảo, bị kéo tới cạnh người Lý Mạc Sầu. Bà ta vung tay trái lên, tát một phát lên mặt Long Đằng Tứ Hải.

“Thật trơn, thật mềm, thật thơm…”

Long Đằng Tứ Hải ăn một cú bạt tai, đầu óc mất kiểm soát chỉ còn thốt được ba câu cảm thán trên…”

“Nguy rồi! Lão đại cẩn thận!”

Nhưng đúng vào lúc này, bên tai Long Đằng Tứ Hải vang lên tiếng nhắc nhở của Hổ Khiếu Sơn Hà và Phượng Vũ Cửu Thiên.

Long Đằng Tứ Hải cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên người xuất hiện trạng thái trúng độc.

[Ngũ Độc Thần Chưởng]: Mỗi giây giá trị khí huyết giảm 2%, cấm hồi phục khí huyết…

“Đậu má!”

Long Đằng Tứ Hải không khỏi cảm thấy căng thẳng, y móc một viên đan dược nhét vào trong miệng.

“Hừ! Tên đàn ông thối!”

Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay gập lại, hơi hạ xuống, hướng về phía yết hầu của Long Đằng Tứ Hải.

“Du Long Kinh Phượng!”

Phượng Vũ Cửu Thiên la lên một tiếng, thả người nhảy vào giữa hai người kia, mở chiếc quạt trong tay ra, chặn đòn tấn công của Lý Mạc Sầu, sau đó cúi người xuống.

“Phụt!”

Lý Mạc Sầu chộp vào nắp quan tài đá, năm ngón tay cắm sâu vào bên trong.

“!!!”

Trông thấy cảnh tượng này, đám Long Đằng Tứ Hải không khỏi dựng hết cả tóc gáy.

Con mẹ nó, Lý Mạc Sầu này trông thì có vẻ yếu đuối mỏng manh, không ngờ chỉ lực lại mạnh mẽ đến vậy, nếu một chưởng này mà chộp vào người, không phải sẽ trực tiếp sẽ xé xuống một miếng thịt sao?

Một chiêu này của Lý Mạc Sầu đánh hụt, Hổ Khiếu Sơn Hà cũng vọt tới, đại đao trong tay từ trên xuống dưới chém thẳng vào trán của Lý Mạc Sầu.

Lý Mạc Sầu cũng không hề hoang mang, vung chiếc phất trần trong tay.

“Vèo vèo vèo!”

Ba chiếc ngân châm mảnh như sợi tóc bay về phía Hổ Khiếu Sơn Hà.

Hổ Khiếu Sơn Hà là đệ tử của Thiếu Lâm, tất nhiên nội lực vô cùng thâm hậu, nhưng thân pháp lại vô cùng chậm chạp, làm sao có thể tránh né được ám khí như vậy chứ.

“Phụt!”

Ba chiếc ngân châm xuyên qua chân khí hộ thân của Hổ Khiếu Sơn Hà, cắm vào người gã.

“Thình thịch!”

Hổ Khiếu Sơn Hà theo tiếng rơi xuống, trên người cũng thêm trạng thái trúng độc [Băng Phách Ngân Châm].

Lý Mạc Sầu rút ngón tay đang cắm ở quan tài ra, ả bước về phía trước một bước, tay duỗi ra chộp về phía hạ bộ của Phượng Vũ Cửu Thiên, sau đó nâng lên cao.

Phượng Vũ Cửu Thiên còn chưa kịp chống đỡ thì đã bị ném xuống mặt đất.

Trước kia cấp bậc của ba người Long Đằng Tứ Hải đều nằm trong top, bất kể là công pháp hay thao tác cũng đều được coi là cao thủ, có điều bọn họ còn chưa giao đấu được vài hiệp thì đã bị Lý Mạc Sầu đánh ngã ở trên mặt đất, đủ thấy thực lực của ả mạnh mẽ thế nào.

Dù sao ả cũng là đệ tử phái Cổ Mộ đời thứ hai, xét về mặt bối phận, Lý Mạc Sầu không kém gì bốn đệ tử Trần Mai Khúc Lục của đảo Đào Hoa, xét về tu vi cũng không thua cao tăng chữ Huyền của Thiếu Lâm tự, là một con BOSS cấp một trăm chuẩn chỉ.

Đám Long Đằng Tứ Hải còn tới đây để trộm kinh thư, trên người cũng không có nhiệm vụ, thế nên lúc này ba người vây công Lý Mạc Sầu, thực lực của ả tăng lên, còn mạnh hơn lúc bình thường ba phần… Người chơi cấp bốn mươi khiêu chiến BOSS cấp một trăm, bị “ngược đãi” là một chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Giống với mật đạo ở cửa sau, ả cũng được người thiết kế tạo ra để bảo vệ Cửu Âm Chân Kinh bản Thượng. Mà BOSS thủ vệ được thiết kế như vậy, muốn đả đảo Lý Mạc Sầu để lấy được nửa cuốn tuyệt học, chí ít người chơi ít cũng phải đạt cấp 60 và học được công pháp cao cấp.

Lý Mạc Sầu ra tay rất độc ác với mấy tên đàn ông, ả không hề lưu tình một chút nào, sau khi ném đám Long Đằng Tứ Hải xuống dưới đất, Lý Mạc Sầu không nói hai lời, lập tức muốn lấy mạng của ba người.

Mắt thấy ba người sẽ chết dưới tay của Lý Mạc Sầu.

Thì đột nhiên bên tai Lý Mạc Sầu vang lên tiếng xé gió, một cây thiền trượng vừa thô vừa dài bay tới từ phía cửa, nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của ả.

Lý Mạc Sầu phản ứng rất nhanh, ả vội vàng đứng dậy, lùi một bước về sau.

“Vèo!”

Thiền trượng vụt qua, nặng nề cắm vào quan tài đá bên cạnh Lý Mạc Sầu, cắm sâu gần nửa thước.

“??”

Lý Mạc Sầu nhìn về phía thiền trượng bay tới, chỉ thấy có ba người đang đứng ở trước cửa mộ thất.

Kẻ cầm đầu là một tên đại hòa thượng, cao lớn cường tráng, hắn mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, vẻ mặt hung hãn.

Bên trái hòa thượng là một người trẻ tuổi mặc đồ đỏ, nhìn qua thì không biết là nam hay nữ, còn bên phải hòa thượng thì là một cô gái mặc đồ trắng.

Ba người này chính là Vương Viễn, Bôi Mạc Đình và Tiểu Long Nữ.

“Sư muội! Là muội!”

Nhìn thấy ba người Vương Viễn, Lý Mạc Sầu kinh ngạc nói: “Sao muội lại đưa người lạ tới đây?”

“Sư tỷ! Vì sao tỷ lại ở đây?” Tiểu Long Nữ cũng vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn lướt qua ba người nằm ở trên mặt đất, lại nhìn ra phía đằng sau Lý Mạc Sầu, sau đó lên tiếng hỏi.

“Hừ! Ta ở đây thì có liên quan gì đến muội, vì sao muội lại muốn cứu ba tên đàn ông thối này!? Hay là bọn họ giống với tên nhãi Dương Quá kia, cũng là nhân tình của muội?” Lý Mạc Sầu nhìn nhìn Vương Viễn và Bôi Mạc Đình, lạnh như băng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận