Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 389: Bởi vì y không biết sự lợi hại của chúng ta.

"Yên tâm!" Vương Viễn khoát tay nói: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lúc này người bang Thánh Long chắc chắn đang lùng sục ngoài thành tìm chúng ta rồi."

Quả thực là vậy, người bang Thánh Long phần lớn đang luyện cấp ngoài thành, nhóm Vương Viễn cũng giết người ở đây, bởi vậy sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Đằng Tứ Hải, bọn họ đương nhiên sẽ tìm kiếm ở ngoài thành. Ngay cả những người đang ở trong thành cũng lập tức chạy ra ngoài đó tìm.

"A, ta hiểu rồi!" Mario bừng tỉnh, vội nói: "Ngươi tính đợi bọn họ tìm mệt rồi thì tiếp tục đánh lén đúng không?"

Mạch suy nghĩ của Mario khá phù hợp với bản chất sát thủ, nhân lúc hăng hái mà làm một mạch cho xong chuyện. Giờ sĩ khí bang Thánh Long đang mạnh, liều mạng với bọn họ chẳng có chỗ tốt nào, chờ đến khi sĩ khí của bọn họ hao hết, đến lúc đó lại đâm một đao, cứ như thế tra tấn lặp đi lặp lại đám người kia cũng là một thủ đoạn khá ổn.

"Mục đích của chúng ta không phải là giết người!" Vương Viễn cười nói: "Biện pháp của ngươi chỉ khiến bọn họ khủng hoảng mà thôi, không thể khiến bọn họ tuyệt vọng được."

"Hở?" Mario không phục: "Vậy ngươi định như thế nào?"

"Khì khì!" Vương Viễn cười bảo: "Linh Tử gửi tin nhắn cho Long Đằng Tứ Hải đi, bảo rằng chúng ta sẽ đợi y ở quán rượu.

"??? Ngươi làm vậy là có ý gì?"

Độc Cô Tiểu Linh tròn mắt hỏi.

Đã biết rõ bang Thánh Long đang lùng sục mình khắp nơi mà còn để lộ vị trí, đây là định đối đầu trực diện với bọn họ à? Độc Cô Tiểu Linh đã thấy nhiều người phách lối, nhưng chưa thấy ai như Vương Viễn cả.

"Giờ đám đàn em của y không ở đây, chúng ta dĩ nhiên phải trò chuyện thẳng thắn với y rồi." Vương Viễn nói với vẻ mặt gian trá.

"Vậy y có đến không?" Độc Cô Tiểu Linh do dự hỏi.

Long Đằng Tứ Hải cũng đâu phải người ngu, kế điệu hổ ly sơn rõ ràng như vậy chẳng lẽ không nhìn ra sao?

"Y khẳng định sẽ đến!" Vương Viễn nói với giọng điệu chắc nịch.

"Vì sao?"

"Bởi vì y không biết sự lợi hại của chúng ta!"

Long Đằng Tứ Hải là bang chủ một bang, rốt cuộc vẫn rất có thủ đoạn, huynh đệ trong bang bị giết, vì trấn an lòng quân nên y dĩ nhiên cũng phải biểu hiện chút ít.

Sau khi bố trí mọi người lùng sục khắp nơi, Long Đằng Tứ Hải dẫn theo một tổ cao thủ, dự định tự mình ra khỏi thành tham gia cuộc truy sát.

Ngay khi Long Đằng Tứ Hải định rời khỏi thành Yến Kinh thì cửa sổ trò chuyện lại nhấp nháy.

Người gửi thư không phải ai khác mà chính là Độc Cô Tiểu Linh.

"Còn dám gửi tin cho ông mày à?" Long Đằng Tứ Hải nhìn thấy người gửi tin nhắn xong thì thầm mắng một tiếng, tiện tay mở tin ra đọc.

"Lão đại Long Đằng, thủ đoạn của Một Đám Ô Hợp chúng ta ổn chứ? Chuyện ta nói lúc trước ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"

"Bố tổ sư nhà nó!"

Long Đằng Tứ Hải nhìn tin nhắn mà tức muốn nổ phổi.

Khốn kiếp, bọn Một Đám Ô Hợp này đáng ghét đến cực điểm, đánh người của y xong còn dám lại khoe khoang một phen, còn không quên đe dọa lại nữa chứ! Bọn chúng coi bang Thánh Long là quả hồng mềm thật đó hả?

"Ngươi ở đâu? Có dám gửi địa chỉ lên đây không?" Long Đằng Tứ Hải tức tối gửi trả một tin nhắn.

Dĩ nhiên Long Đằng Tứ Hải sẽ không ngây thơ đến độ cho rằng mình hỏi gì là đối phương đáp lấy, y hỏi vấn đề này hoàn toàn vì tức quá thôi, cũng chẳng trông cậy Độc Cô Tiểu Linh sẽ để ý đến mình.

Thế nhưng điều khiến Long Đằng Tứ Hải không ngờ tới chính là, chốc lát sau Độc Cô Tiểu Linh đã gửi tin đáp lại: "Chúng ta đang ở quán rượu Yến Kinh." Bên dưới còn gửi kèm ảnh chụp tọa độ.

"??? Gì đây? Tình huống này là sao hả?"

Long Đằng Tứ Hải thấy Độc Cô Tiểu Linh gửi địa chỉ thật thì lập tức trợn tròn mắt.

Một Đám Ô Hợp chẳng qua là một đoàn đội nhỏ mà thôi, với quy mô của bọn họ, cho dù tất cả người trong gia tộc đều là cao thủ thì cũng không đâm thọt sau lưng được phát nào. Theo lý mà nói bọn họ sẽ không đối đầu trực diện với bên y, tình huống bây giờ bọn họ phải trốn chạy, tùy cơ hành động mới đúng, để lộ tọa độ thì hoặc là đầu óc bị điện giật, hoặc là quá tự tin vào thực lực của chính mình, cho nên mới dám phách lối như vậy.

Có thể đánh lén một cách có trật tự, còn thuận lợi thoát thân, hiển nhiên đám người kia đều hành động theo kế hoạch kín đáo, vậy có thể loại trừ khả năng đầu óc có vấn đề. Nhưng bây giờ Độc Cô Tiểu Linh lại gửi tọa độ lên chẳng do dự chút nào, bọn Một Đám Ô Hợp rốt cuộc phách lối đến trình độ này sao?

Má nó, thành Yến Kinh có một bang Thánh Long là đủ rồi, tuyệt đối không cho phép có thêm một nhóm phách lối thế này tồn tại!

"Ta gửi tọa độ rồi đấy, đừng nói là lão đại Long Đằng không dám đến nhé?" Ngay khi Long Đằng Tứ Hải đang ngẩn người nhìn tọa độ, Độc Cô Linh lập tức gửi một tin khác đến.

"Không dám?"

Long Đằng Tứ Hải nhìn thấy hai chữ này thì phát nổ, trả lời ngay: "Mẹ nó, các ngươi chờ đó cho ta!"

Y đóng cửa sổ trò chuyện lại, vung tay lên, nói với đám người sau lưng: "Đi, chúng ta đến quán rượu!"

"Ấy ấy ấy lão đại!" Hổ Khiếu Sơn Hà thấy lão đại vội vàng quay về như vậy thì buồn bực hỏi: "Ngươi nghiện rượu nặng vậy à? Tối rồi uống rượu không sao đấy chứ?"

"Có cái rắm ấy!" Long Đằng Tứ Hải tức giận nói: "Bọn Một Đám Ô Hợp đang ở trong quán rượu!"

"Hở? Làm sao ngươi biết?" Hổ Khiếu Sơn Hà mờ mịt hỏi.

"Độc Cô Tiểu Linh gửi tọa độ cho ta!" Long Đằng Tứ Hải nói thật.

"Độc Cô Tiểu Linh? Cô ta không phải lão đại của Một Đám Ô Hợp à? Cần gì phải gửi tọa độ cho ngươi?" Hổ Khiếu Sơn Hà từ vẻ mờ mịt biến thành khó hiểu.

"Ta biết thế quái nào được!" Long Đằng Tứ Hải bực bội.

"Không phải có mai phục đấy chứ?" Ưng Kích Trường Không ở bên cạnh chen miệng hỏi.

"Mai phục..."

Long Đằng Tứ Hải nghe Ưng Kích Trường Không nói thì trong lòng đột nhiên lộp bộp.

Làm gì có người nào lại vô duyên vô cớ đâm đầu vào chỗ chết chứ, Độc Cô Tiểu Linh chả hiểu sao lại gửi tọa độ cho y, trong đó quá nửa là có bẫy.

"Thì làm sao!"

Long Đằng Tứ Hải sửng sốt chốc lát rồi nói với vẻ khí phách: "Cho dù có mai phục, cùng lắm chỉ giết được ta một lần! Ta không thể bị đàn bà xem thường được! Đi thôi, chúng ta qua đó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận