Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1263: Hư Trúc xen ngang

BOSS nào mà không bị người chơi đi săn là may mắn lắm rồi đấy, hơn phân nửa vì nó không rớt ra đồ tốt nên người ta lười phí sức, còn BOSS chủ động công kích người chơi như lúc này thì lý gì lại để cho nó sống?

“Không biết tự lượng sức mình!”

Vương Viễn vật Phong Ba Ác xuống đất xong thì hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên đạp nát đầu gã.

“Không!!!”

Công Dã Càn và Đặng Bách Xuyên chứng kiến cảnh này thầm hoảng hốt không thôi. Nho sinh mặc áo xanh chợt tiến về trước một bước, vung tay tính đập cho hắn một chưởng.

Vương Viễn không rõ nho sinh mặc áo xanh kia là Công Dã Càn hay Đặng Bách Xuyên, nhưng hắn biết người này giống với Bao Bất Đồng, đều là môn hạ dưới trướng Mộ Dung gia.

Bao Bất Đồng đã vô dụng như vậy thì võ công của người này có thể mạnh đến đâu chứ?

Vương Viễn thấy nho sinh mặc áo xanh tấn công mình thì thuận tiện nhấc tay lên, dùng một chiêu [Lễ Kính Như Lai] để đáp trả.

“Ầm!”

Chưởng lực hai bên va chạm vào nhau, chân khí kích động, chớp mắt đó, Vương Viễn thầm hoảng sợ trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng bản lĩnh của nho sinh mặc áo xanh này không mạnh hơn Bao Bất Đồng bao nhiêu, ai ngờ khi chưởng lực đánh tới hắn chợt cảm thấy một cỗ sức mạnh lớn lao đổ ập đến, mạnh hơn dự liệu của hắn rất nhiều.

Nếu Vương Viễn bày sẵn thế trận chờ địch thì dĩ nhiên có thể ngăn chặn một chưởng này, nhưng hắn chỉ tiện vung tay đón đỡ mà thôi nên nhất thời rơi xuống thế yếu, bị nho sinh mặc áo xanh ép lùi về sau một bước.

Lúc này một người khác vọt tới, kéo Phong Ba Ác nằm liệt dưới chân Vương Viễn đi.

Nho sinh áo xanh lại nhìn Vương Viễn với vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó từ tốn nói: “Thiếu Lâm tự không hổ là môn phái đứng đầu thiên hạ. Công Dã Càn ta được gọi là Giang Nam Lão Nhị, không ngờ đã dốc toàn lực mà suýt chút nữa không đỡ được một kích của hòa thượng ngươi.”

So với Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác thì võ công của hai người này phải nói là ở một tầng cảnh giới hoàn toàn khác.

Chưởng lực của Công Dã Càn vô cùng hùng hậu, tự xưng là Giang Nam Lão Nhị nghe có hơi tâng bốc mình thái quá nhưng cũng không phải không có nguyên do.

Còn Đặng Bách Xuyên thì Vương Viễn chưa giao đấu bao giờ, nhưng đã là người đứng đầu Tứ Đại Gia Thần của Mộ Dung gia thì võ công của người này nhất định chỉ cao chứ không thấp hơn Công Dã Càn.

Trình độ của Công Dã Càn là cấp 110 thì y ít nhất cũng phải cấp 120, mạnh hơn Diệp Nhị Nương một chút.

Một trăm hai mươi ngang với cấp chưởng môn, mà BOSS tầng này đều có tuyệt kỹ ẩn.

Giết một Bao Bất Đồng lại có thêm thu hoạch bất ngờ, dụ được hai BOSS lớn tới. Lần này hời to rồi!

Vương Viễn mừng thầm trong lòng, đặt Công Dã Càn và Đặng Bách Xuyên vào nhóm mục tiêu đi săn của mình.

Hai người Đặng Bách Xuyên còn muốn khuyên can, ai biết được trong mắt đối thủ mình đã trở thành một đống châu báu sáng lấp lánh.

“Tính đánh hội đồng đúng không?”

Mario thấy hai người kia đột nhiên xông lên đánh Vương Viễn thì quát lớn một tiếng, lao vọt đến trước mặt Đặng Bách Xuyên. Những người khác cũng rối rít từ xung quanh xông lên, vây ba người Đặng Bách Xuyên trong đình nghỉ mát.

Nhóm Vương Viễn là tập hợp những tay lão luyện đứng đầu các môn phái lớn, sáu người cùng lên, cho dù là Dương Đỉnh Thiên với cấp bậc đã vượt xa đại cao thủ hàng nhất lưu cũng chưa chắc sống sót nổi. Nếu không phải cả người Đinh Xuân Thu đều là độc thì hôm nay ngay cả lão cũng phải bỏ xác lại đây. Giờ ba người Đặng Bách Xuyên bị sáu người Vương Viễn bao vây, thử hỏi còn đường nào sống?

“A di đà phật! Các vị đừng gây thêm sát nghiệp nữa!”

Mắt thấy ba người Đặng Bách Xuyên sắp phải bỏ mạng nơi đây, Hư Trúc vẫn im như hũ nút bên cạnh đột nhiên chen vào: “Bao thí chủ đã chết, Ngộ Si sư thúc, ngài chớ vì tiểu tăng mà lấy thêm mạng người nữa…”

“Do gã đánh người trước!” Vương Viễn nói.

“Gã muốn đánh ta chỉ là trong suy nghĩ, chưa thực hiện thì chưa coi là đánh ta thật, cũng không nên bị giết. Mặc dù Bao thí chủ không chết trong tay tiểu tăng nhưng lại vì tiểu tăng mà bỏ mạng, tiểu tăng cũng gánh một phần tội nghiệt… Nếu như… vì lẽ đó… Nam mô A Di Ða bà đạ…(1)”

“Câm miệng!”

Vương Viễn thấy Hư Trúc lại bắt đầu lải nhải nửa ngày, cuối cùng còn niệm cả Vãng Sinh Chú thì gân xanh nổi đầy trán, tức đến độ chỉ muốn đập cho tên này một phát chết luôn.

“Ngộ Si sư thúc! Đừng gây thêm sát nghiệp nữa… Nếu không chúng ta từ biệt tại đây đi! Ða tha dà đa dạ…(2)” Hư Trúc quật cường uy hiếp Vương Viễn, sau đó tiếp tục niệm kinh.

(1),(2) Trích Chú Vãng Sinh

“…”

Đám Mario thấy vậy không khỏi quay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Viễn, cũng không biết nên làm sao cho phải.

Hòa thượng Hư Trúc này đúng là nhân hậu thái quá đến ngu ngốc.

Người ta rõ ràng có ý đồ xấu với mình thế mà còn lao ra cứu người, thậm chí không ngại cắt đứt quan hệ với Vương Viễn.

Hắn không thử nghĩ xem, nếu không nhờ Vương Viễn thì ai đã tống cổ đám Đinh Xuân Thu đi cho hắn thời gian hít thở uống nước, thế mà lúc này lại vì một đám người muốn đánh mình mà trở mặt với Vương Viễn. Đầu óc có vấn đề hả? Không biết đâu là thân đâu là sơ à?

Đổi thành những NPC khác, e rằng không đợi Vương Viễn ra tay Mario đã vung tay chộp phát cho hắn mất đường con cháu từ lâu rồi, nhưng khổ nỗi hòa thượng Hư Trúc này chính là mục tiêu nhiệm vụ của Vương Viễn.

Vương Viễn đến đây để tìm rồi dẫn hắn về chùa.

Đây cũng không phải là một nhiệm vụ có độ khó cao, dùng nhiệm vụ đổi lấy hai BOSS trên cấp 100 không hề lỗ, nhưng thân thế của tên Hư Trúc này không hề tầm thường. Nó là con riêng của Huyền Từ đó, nếu có điều gì bất trắc xảy ra thì khó mà ăn nói với Huyền Từ.

Nếu vì ba người Đặng Bách Xuyên mà khiến Huyền Từ mất con trai, vậy cuộc sống sau này của Vương Viễn sẽ không dễ chịu, hiển nhiên là mất nhiều hơn được.

Vương Viễn dĩ nhiên biết được chỗ lợi chỗ hại trong đó.

Không thể thay đổi được suy nghĩ của hòa thượng cổ hủ lại ngu ngốc này, Vương Viễn chỉ đành khoát tay nói: “Quên đi! Nể mặt Hư Trúc, thả bọn họ đi!”

Đám Mario nhường ra một lối đi.

Đặng Bách Xuyên biết bọn họ mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vội vàng ôm quyền nói với Hư Trúc: “Đa tạ tiểu sư phó ra tay tương trợ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận