Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1376: Đùn đẩy trách nhiệm

Quách Tương chết thảm, Kim Luân Pháp Vương cũng không muốn nán lại đây hại thêm mạng người nào nữa, thế là quay sang nói với lão hòa thượng: “Tránh ra hết đi! Nếu không ta không thèm khách sáo đâu!”

“Ngươi cứ thử xem! Để coi ngươi chết thảm như thế nào!”

Võ công của Chu Bá Thông cực cao, căn bản không thèm để Kim Luân Pháp Vương vào mắt.

Hoàng Dung cũng nói: “Ngộ Si đại sư, có Lão Ngoan Đồng và Nhất Đăng đại sư ở đây, các ngươi không thắng nổi đâu, cần gì phải giúp tên hung thủ này?”

Vương Viễn cũng biết phần thắng của mình không lớn…

Phe mình chỉ có hai người, tu vi của Kim Luân tuy cao nhưng kỹ năng chiến đấu chẳng bằng hắn, ngược lại kỹ năng chiến đấu của hắn tốt nhưng vẫn thua kém cao thủ tuyệt đỉnh. Mà đối diện không chỉ có hai cao thủ tuyệt đỉnh, còn thêm bốn người trợ giúp nữa, muốn thắng bọn họ là chuyện quá khó khăn.

“A di đà phật!”

Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Dung, Vương Viễn niệm một tiếng phật hiệu rồi bảo: “Tiều tăng chỉ bênh vực lẽ phải mà thôi! Nơi đây là Tuyệt Tình Cốc của tiểu tăng, chuyện vừa xảy ra tiểu tăng cũng tận mắt chứng kiến. Kim Luân Pháp Vương trước kia từng làm chuyện xấu, nhưng chuyện lần này các vị đã hiểu lầm rồi.

“Hiểu lầm? Ngươi bị ngu à…”

“Lão Ngoan Đồng đừng ngắt lời, nghe Ngộ Si đại sư nói hết đã.”

Quan hệ giữa Vương Viễn và Chu Bá Thông nhưng với Hoàng Dung lại khác. Chu Bá Thông vừa định mở miệng chửi Vương Viễn một trận, Hoàng Dung đã vội vàng ngắt lời lão: “Nếu Ngộ Si đại sư nói chuyện này là hiểu lầm, thế sao Tương Nhi của ta lại rơi xuống vách núi…”

“Còn không phải do ngươi à?” Vương Viễn nói: “Kim Luân Pháp Vương chỉ định thu Tương Nhi làm đồ đệ thôi, còn thề chỉ muốn tìm người kế thừa y bát của mình chứ tuyệt đối… không hỏi chuyện liên quan đến Mông Cổ và Đại Tống. Ta đã khuyên hết nước hết cái rồi, ai ngờ nhỏ Tương Nhi lại muốn đi tìm ca ca Dương Quá gì đó…”

“Phi!” Chu Bá Thông phun nước bọt: “Lão là cái thá gí mà cũng dám thu Tương Nhi làm đồ đệ! Tương Nhi còn lâu mới chịu làm ni cô!”

“Dương Quá! Chẳng lẽ?”

Hoàng Dung thông minh bực nào chứ, nghe Vương Viễn nói vậy thì ngẩng đầu nhìn lên vách núi, thấy hai hàng chữ phủ đầy rêu xanh do Tiểu Long Nữ để lại thì lập tức biết ngay chuyện gì đã xảy ra.

Hai hàng nước mắt theo gò má nàng ta chảy xuống: “Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt!!! Sao Dương Quá kia cứ gây khó dễ với ta…”

“Dương Quá?” Chu Bá Thông nhìn quanh bốn phía, tức giận nói: “Chẳng lẽ là Dương Quá đẩy Tương Nhi xuống vách núi? Không thể nào… Tên hòa thượng kia ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ!”

“Haizzz…”

Vương Viễn nhức đầu dùng hai tay ôm lấy huyệt Thái Dương… nói chuyện với người thông minh và kẻ não bộ có vấn đề đúng là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau…

“Thật ra chuyện này không trách Dương Quá được…”

Mặc dù Vương Viễn không ưa Dương Quá nhưng vẫn lên tiếng nói thay cho hắn ta.

Lớn lên đẹp trai có phải lỗi của Dương Quá đâu, vờn hoa giễu bướm là sai, nhưng nhân sinh quan và giá trị quan không đúng đắn quả thực là vấn đề của người giám hộ.

Quách Tương nào phải con nít lên năm lên ba, cứ thế nhảy theo trai chẳng thèm nghĩ ngợi gì… thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Có lẽ tố chất tâm lý của trẻ con ở độ tuổi này quá kém, nhưng nghĩ đến chuyện Quách Tĩnh mười tuổi xông xáo Trung Nguyên, Hoàng Dung mười mấy tuổi đã ra đường xin ăn thì đáng ra gen của bọn họ không nên thiếu chín chắn thế này…

“Quả thực không thể trách Dương cư sĩ!” Kim Luân Pháp Vương cũng nói: “Dương cư sĩ và thê tử hắn ta yêu nhau thắm thiết, nay lại chia xa tận mười sáu năm, là nhân! Nhân quả mà Phật giáo Trung Thổ thường nhắc đến chính là trường hợp này.”

“…”

Hoàng Dung nghe vậy đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Kim Luân Pháp Vương không nói rõ ra ai là người khiến vợ chồng Dương Quá không thể gặp những mười sáu năm, nhưng Hoàng Dung tự biết mình chính là kẻ đầu têu.

Nay con gái mình vì tình mà nhảy theo Dương Quá chính là quả, mà nhân là do nàng ta gieo ra.

“Hừ!” Hoàng Dung bất mãn nói: “Chắc chắn là Dương Quá cố ý, nếu không sao hắn ta lại trêu chọc Tương Nhi nhà chúng ta!”

“Ha ha…”

Những lời Hoàng Dung nói khiến Vương Viễn rất tức cười.

Nói thật, trước kia ấn tượng của Vương Viễn đối với Hoàng Dung khá tốt, hắn cảm thấy cô nương này thông minh lanh lợi lại thân thiện, mặt nào cũng ổn.

Sao giờ lớn tuổi rồi lại đáng ghét thế nhở?

Làm ơn bình thường tí đi! Đến nước này rồi mà vẫn đội nồi cho Dương Quá được…

Dương Quá võ công cao cường, muốn dùng Quách Tương trả thù Hoàng Dung mà còn phải đẩy người xuống vách đá hả? Với sự si mê điên dại của Quách Tương giành cho Dương Quá, hắn ít nhất phải nghĩ ra mười mấy thủ đoạn xấu xa hơn nhiều. Hoàng Dung càng lúc càng đáng ghét, sống lâu lại càng hồ đồ!

“Dung Nhi, nếu không phải hai ta là chỗ quen biết, ta đã cho ngươi một cái tát để tỉnh táo lại.” Vương Viễn không khách sáo nói thẳng: “Rõ ràng là con gái ngươi tự nhảy xuống vách núi, thế mà ngươi vẫn còn đứng đây đùn đẩy trách nhiệm? Chuyện đến nước này nên oán trách ai chắc hẳn trong lòng ngươi đã rõ.”

Lúc nói mấy lời này Vương Viễn còn đặc biệt dùng công lực [Quỷ Khốc Thần Hào], thanh âm hùng hậu vang lên như tiếng chuông đồng.

Nhất Đăng đại sư, Chu Bá Thông, Kim Luân Pháp Vương là cao thủ tuyệt đỉnh còn đỡ, người có tu vi hơi kém chút chỉ đột nhiên cảm thấy tinh thần bất an, hai mắt hoa lên.

“Ta…”

Tu vi của Hoàng Dung không thấp nhưng vẫn bị giọng nói của Vương Viễn làm cho phát hoảng, buộc phải lùi về sau một bước, câm nín không nói nên lời.

“A di đà phật!”

Nhất Đăng đại sư thấy Vương Viễn tức giận, vội vàng tiến lên giải vây, chắp tay nói: “Ngộ Si đại sư nói phải, hiện tại không phải lúc đùn đẩy trách nhiệm, thuở nhỏ Tương Nhi đã là cát nhân thiên tướng, nhiều lần gặp nguy hiểm đều gặp dữ hóa lành, lần này nhất định cũng vậy… Việc chúng ta cần làm bây giờ là đi xuống dưới thâm cốc cứu người, sống phải thấy người…”

Nói tới đây, Nhất Đăng đại sư chợt ngừng lại, dẫu sao bốn chữ “chết phải thấy xác” quá kích thích đến Hoàng Dung.

“Đoạn Trường Nhai sâu ước chừng cả trăm trượng, thân xác phàm tục như chúng ta làm sao xuống được?” Kim Luân Pháp Vương liếc mắt nhìn xuống Đoạn Trường Nhai, trong lòng thấp thỏm không yên.

Có thể nhận thấy ông ta yêu thương Quách Tương thật lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận