Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1222: BOSS đi họp?

"Ách..."

Nghe thấy ba chữ Âu Dương Phong, Vương Viễn vội vàng nói: "Thuật tinh luyện cơ bản cũng rất trâu bò rồi! Ngươi cầm học trước đi."

Móa nó, Âu Dương Phong có tử thù với Vương Viễn, hắn không dám đi trêu chọc ông ta đâu.

Quét dọn chiến trường xong, Bạch Hạc Lưỡng Sí sán lại hỏi Vương Viễn: "Lão Ngưu, ngươi có cảm giác không đúng không?"

"Sao vậy?" Vương Viễn khó hiểu hỏi.

"Không phải đỉnh Quang Minh là ổ của Ma giáo sao?" Bạch Hạc Lưỡng Sí sờ cằm nói: "Nghe nói Ma giáo cao thủ nhiều như mây, cái gì mà hai đại Quang Minh Sứ, bốn đại hộ giáo Thích Ca Mâu Ni, năm tán nhân, giáo chủ, phó giáo chủ, tất cả đều là cao thủ cấp BOSS. Vì sao bây giờ chúng ta không gặp phải một ai cả."

"Đúng là rất kỳ quái." Nghe Bạch Hạc Lưỡng Sí nói vậy, Vương Viễn cũng thấy được tình hình có chút quỷ dị.

Theo lý thuyết, Ma giáo nhiều BOSS như vậy, mọi người hẳn là đi vài bước gặp được một tới hai BOSS mới đúng. Thế nhưng từ chân núi đi lên tới đỉnh núi, ngoại trừ những tạp binh Ngũ hành kỳ này, thì bọn họ hoàn toàn không gặp được một ai mà có thể gọi là cao thủ Ma giáo.

Mạnh nhất là Chưởng Kỳ Sử của Ngũ hành kỳ, nhưng cũng chỉ là cấp 80 mà thôi, trước mặt những cao thủ như Vương Viễn, hoàn toàn không được coi là BOSS.

Đây chính là phụ bản tuyệt học, sao có thể không có một con BOSS nào.

"Ha ha ha!" Mario cười nói: "Nếu ta là lãnh đạo Ma giáo, khi nghe nói sáu môn phái lớn vây công đỉnh Quang Minh, nhất định sẽ họp lại để thương thảo đối sách, dù sao lãnh đạo đều là người chạy trước..."

"Họp BOSS?"

Chỉ là một câu nói bông đùa của Mario, nhưng Vương Viễn nghe thấy thì không khỏi chấn động.

Loại trường hợp họp BOSS này, quả thực Vương Viễn đã gặp ở đảo Thần Long cách đây không lâu...

Thần Long giáo cũng là tà giáo, cũng là bị vây đánh, lúc ấy BOSS của Thần Long giáo không hề đi dạo trên đảo, mà trốn hết trong tổng đàn...

Chẳng lẽ Ma giáo cũng là như thế sao?

Nếu thật là vậy, thì sẽ không dễ chơi rồi.

Nhóm BOSS mà chơi kiểu Hồ Lô cứu ông nội, từng người lên một, thì mọi người còn có thể đánh tan từng cửa. Nhưng nếu bọn chúng tụ cùng một chỗ mà xông lên, thì không phải trường hợp người chơi có thể đối phó được.

Nghe nói phó giáo chủ Ma giáo - Trương Vô Kỵ là cao thủ tuyệt đỉnh chân chính, mạnh hơn cái loại vì cân bằng mà mạnh mẽ tăng thực lực lên như Hồng An Thông không biết bao nhiêu lần. Giáo chủ Dương Đỉnh Thiên cũng là cao thủ đỉnh cấp, mặc dù so với Trương Vô Kỵ thì kém hơn 10-20 cấp, nhưng chỉ một cao thủ như thế muốn đánh chết cũng đã hết sức khó khăn rồi, nếu hai tên này tụ cùng một chỗ, lại dẫn theo mười mấy tiểu BOSS, thì há là thứ mà người chơi có thể ngăn cản?

Sự khủng bố của cao thủ tuyệt đỉnh Hồng An Thông tới bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt Vương Viễn.

Lúc ấy là vì Tô Thuyên đã có thai, Hồng An Thông bị cắm sừng mới khiến Thần Long giáo nội loạn, nhờ có đám người Bàn Đầu Đà vây công, Vương Viễn mới có thể cửu tử nhất sinh làm chết Hồng An Thông.

Hiện tại Ma giáo còn mạnh hơn Thần Long giáo mấy lần, người chơi sao có thể đối phó được với bọn họ? Chẳng lẽ ngay bây giờ hắn phải đi cắm sừng cho Trương Vô Kỵ hoặc là Dương Đỉnh Thiên, khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù hay sao? Chuyện này không thể nào làm được đâu.

"Phần phật!"

Trong lúc Vương Viễn còn đang suy nghĩ, trước mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại, cùng lúc đó có một bóng dáng màu vàng nhảy qua trên đầu Vương Viễn, chạy thẳng vào trong tổng đàn Ma giáo.

"Lại là hòa thượng kia!"

Nhìn thấy bóng dáng màu vàng quen thuộc kia, mọi người đều ồn ào.

"Nhanh đuổi theo!"

Vương Viễn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, vội vàng thi triển khinh công, đuổi theo cái bóng dáng màu vàng kia.

Trong phụ bản sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện thứ vô dụng. Hòa thượng áo vàng này đã xuất hiện liên tiếp mấy lần, chứng tỏ hắn ta chính là mấu chốt để qua cửa của phụ bản này.

Chỉ cần đuổi kịp hắn ta, hẳn là có thể thoải mái qua ải, lấy được tuyệt học môn phái.

Dĩ nhiên, so sánh với chuyện đánh thắng phụ bản tuyệt học, thì Vương Viễn càng muốn biết rõ thân phận của hòa thượng hơn.

Từ Thiên Lý Giáo tới Ma giáo, Vương Viễn đã gặp người này ba lần rồi, tới giờ vẫn không biết rõ thân phận hắn ta. Vương Viễn hết sức tò mò chuyện người này rốt cuộc là cao thủ Ma giáo hay là cao thủ Thiếu Lâm tự, hoặc cũng có thể là cao thủ môn phái khác.

Vương Viễn có Thần Hành Bách Biến, khinh công có thể coi là hạng đầu trong giang hồ, nhưng ai ngờ hòa thượng kia còn chạy nhanh hơn hắn, cho dù Vương Viễn ra sức đuổi theo thế nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc áo cà sa màu vàng, hơn nữa khoảng cách giữa hai người dần dần kéo dài.

Cuối cùng khi tới một khúc quanh, hòa thượng kia vừa cua một cái là biến mất khỏi tầm nhìn của Vương Viễn. Đợi tới lúc Vương Viễn đuổi tới khúc quanh thì chẳng biết hòa thượng kia đã đi đường nào.

Thấy hòa thượng kia có khinh công trác tuyệt như thế, Vương Viễn sờ cằm lầm bầm nói: "Có khinh công như vậy, chẳng lẽ là Thanh Dực Bức Vương trong truyền thuyết?"

Lời Vương Viễn còn chưa dứt, trên nóc nhà đã truyền tới một tiếng cười to: "Ha ha ha! Với khinh công của Bức Vương, thì ngươi không thể nhìn thấy bóng lưng của hắn ta đâu!"

Vương Viễn nghe tiếng ngẩng đầu, một cái bao tải lập tức chụp xuống.

"Móa!"

Bao tải kia chụp xuống cực nhanh, trong nháy mắt Vương Viễn ngẩng đầu thì nó đã trùm tới đầu Vương Viễn, muốn né tránh đã không còn kịp nữa rồi.

Vương Viễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã bị gói gọn trong bao tải.

Cùng lúc đó, hắn nghe người bên ngoài cười ha ha nói: "Ha ha, hòa thượng ngốc đần độn này! Giống như một tên ngu vậy, ăn một côn của ta!"

Hòa thượng còn chưa dứt lời, gáy Vương Viễn đã bị người ta đập một gậy nặng nề. Cũng may Vương Viễn da dày thịt béo, tuy một côn này đánh rất nặng, còn đánh vào điểm yếu hại, nhưng Vương Viễn không phải chịu tổn thương quá nặng, ngược lại còn tâm trí làu bàu: "Trùm bao tải, đánh hôn mê! Tên khốn khiếp này được lắm!"

"Ha ha ha! Cao thủ của sáu môn phái lớn cũng không hơn gì thế này nhỉ! Đại phái đệ nhất thiên hạ chó má gì chứ, còn không phải thua trong tay Bố Đại Hòa Thượng - Thuyết Bất Đắc ta đây."

Bạn cần đăng nhập để bình luận