Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 948: Tiểu Vô Tướng Công khuyết thiếu

“Hừ hừ!”

Lý Thanh La cười lạnh lùng, đáp: “Nếu ta không giao đấy thì sao? Có phải định giết ta hay không?”

“Không sai!” Vương Viễn gật đầu.

“Vậy giết ta đi!” Lý Thanh La ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng trắng nõn mịn màng, thuận theo cái cổ nhìn vào bên trong áo bà ta, a di đà Phật, thật từ bi.

Chẳng trách ả đàn bà hung dữ ngang ngược này, không coi mạng người là chuyện to tát gì, vì người phụ nữ này ngay cả mạng mình còn không coi ra gì cơ mà.

“Nếu giết ta mà các ngươi có thể cầm được bí tịch, thì cứ việc ra tay!” Lý Thanh La nói một cách bình tĩnh.

Ôi, bà ta vừa nói ra lời này, mọi người đều không biết phải làm sao.

Đối thủ lúc trước đều có võ công cao cường, chỉ cần uy hiếp dọa giết, trên cơ bản đã có thể thành công một nửa. Còn ả đàn bà độc ác này, võ công đã tầm phào, còn con mẹ nó thấy chết không sờn, bộ dạng cực kỳ lưu manh, mềm cứng không ăn.

“Bác ơi, có gì từ từ nói chuyện! Hà tất phải như vậy! Chúng ta cũng không phải người xấu!” Bôi Mạc Đình tiến lên, lôi kéo làm quen.

“Bốp!”

Y còn chưa dứt lời, thì Lý Thanh La đã giơ tay vung một cái tát lên mặt y. Bôi Mạc Đình bị đánh trở tay không kịp.

Chỉ thấy một tay bà ta chống eo, một tay chỉ vào Bôi Mạc Đình, tức giận nói: “Đồ điếm lẳng lơ, ngươi gọi ai là bác hả?”

“Đệt! Lẽ nào gọi ngươi là mẹ chắc?”

Bôi Mạc Đình tức tối, cầm kiếm định đâm chết Lý Thanh La.

Vương Viễn thuận tay kéo y lại, nói: “Bỏ đi, bà ta lớn lên ưa nhìn như vậy, đừng chấp nhặt với bà ta.”

Vương Viễn gian xảo thế nào, thấy Lý Thanh La này không muốn người khác gọi mình là bác, thì biết bà ta là một kẻ rất để ý đến dung mạo của mình, vì thế mới dứt khoát nói bóng nói gió nịnh nọt bà ta xinh đẹp.

Ai ngờ Lý Thanh La này thấy có người nói bà ta xinh đẹp, lại càng tức giận hơn, bà ta trừng mắt với Vương Viễn, nói: “Ta xinh đẹp thì liên quan gì đến ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ móc con mắt của ngươi ra bón hoa.”

“Đệt mẹ!”

Vương Viễn cũng bị chửi đến mù tịt lúng túng, mụ đàn bà này có độc rồi, mềm cứng không ăn cũng thôi đi, lời tốt lời xấu cũng không nghe, ung thư mãn tính thời kỳ cuối à?

“Không trị nổi mụ ta!” Vương Viễn nhún vai, hỏi mấy người Tống Dương: “Con gái hiểu con gái nhất, các ngươi nói xem rốt cuộc mụ ta đang nghĩ gì đi?”

“Không biết!” Tống Dương lắc đầu, cái thứ hàng này cùng lắm cũng chỉ tính là một nửa con gái.

“Không rõ!” Độc Cô Tiểu Linh cũng tỏ vẻ không hiểu, đầu óc của cô gái này toàn là chuyện của đàn ông và đàn ông, thêm nữa chính là một nhà thủ công sống, thứ biến thái này phỏng chừng còn không không giống con gái hơn Tống Dương.

“Ta cảm thấy, hình như bà ta giống như bị bạn trai cắm sừng!” Nhất Mộng Như Thị nói một cách rất có kinh nghiệm: “Trước đó ta cũng có một khoảng thời gian như vậy.”

“Con mẹ nó ngươi đúng thật là thiên tài!”

Hoặc là nói, trong Một Đám Ô Hợp thì cô gái Nhất Mộng Như Thị này được tính là một cô gái bình thường, vào thời khắc mấu chốt vẫn là người ta hiểu lòng con gái nhất, một lời đánh tỉnh kẻ trong mộng.

Thật đúng là khỏi nói, Lý Thanh La hung ác và ngang ngược như vậy, chắc hẳn khó thoát khỏi liên quan đến tên đàn ông cặn bã Đoàn Chính Thuần kia.

Tuổi còn trẻ như vậy đã bị người lừa cho ễnh bụng, còn vứt bỏ một cách vô tình… khiến con người Lý Thanh La sớm đã nhìn rõ sự hiểm ác của người trong thế gian, trở nên ý chí sắt đá, hận đàn ông đến tận xương tủy, bằng không cũng sẽ không lập ra quy tắc, không cho đàn ông tiến vào trong Mạn Đà sơn trang.

“Vương phu nhân!”

Nghĩ đến đây, Vương Viễn lấy lại bình tĩnh, ôn hòa nhã nhặn nói: “Vương phu nhân, nói đến cùng thì chúng ta cũng tính là người trong tộc, có những lời ta không nói quá rõ ràng, sợ ngươi sẽ mất sạch mặt mũi cùng mất hết danh tiết! Ngươi đừng ép ta! Dù sao thì mấy người chúng ta cũng vừa từ Đại Lý về đây.”

“A…”

Nghe thấy hai chữ Đại Lý này, trên gương mặt của Lý Thanh La lóe lên một tia hoảng sợ, như thể đã đâm trúng tim đen của bà ta, nghĩ đến những chuyện không thoải mái xảy ra với bà ta ở Đại Lý, ví dụ như đồ che mặt bị quan phủ cướp mất…

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Lý Thanh La nhìn chằm chằm vào Vương Viễn với vẻ mặt bất mãn.

“Không có gì!”

Vương Viễn lôi một miếng lệnh bài ra quơ quơ trước mặt bà ta, nói: “Chuyện của ngươi, ta đều biết rõ, giao bí tịch ra đây, thì ta sẽ coi như những chuyện mà ta biết chỉ là một câu chuyện.”

“Ngươi…”

Nhìn thấy chữ trên lệnh bài trong tay hắn, Lý Thanh Lý lập tức thay đổi sắc mặt, khí chất cũng từ một ả đàn bà ác nhân lạnh lùng, biến thành một cô gái nhỏ bất lực, và yếu đuối.

“Hắn, hắn có khỏe không?” Lý Thanh La hỏi một cách yếu ớt.

“Khỏe lắm!” Vương Viễn đáp.

Còn không khỏe được sao, đi đến đâu cũng có các cô gái đi theo, không có ai sảng khoái hơn Đoàn Chính Thuần đó.

“Hừ, tại sao hắn còn chưa chết chứ?” Lý Thanh La lẩm bẩm một câu dữ tợn, sau đó thở dài một hơi, nói với Vương Viễn: “Phía sau ta có một hàng ngăn kéo, trên một ngăn kéo trong số đó viết “đi Thanh Ngưu Tây”, bí tịch mà ngươi nhìn thấy vừa rồi nằm ở trong ngăn kéo đó!”

“Thế này còn nghe được!” Vương Viễn liếc mắt ra hiệu với Tống Dương.

Tống Dương bước nhanh đến trước ngăn kéo mà Lý Thanh La nói, tìm thấy bốn chữ đi Thanh Ngưu Tây, kéo ngăn kéo lôi ra bảy quyển sách, trên bìa sách viết các chữ giáp, ất, bính, đinh, thấy giữa quyển kỷ và quyển tân thiếu mất quyển canh thứ bảy.

Tống Dương lấy sách ra, rồi mở coi thuộc tính.

[Tiểu Vô Tướng Công] (Khuyết thiếu)

Phân loại: Nội công.

Cấp bậc: Cao cấp.

Giới thiệu: Võ học nội công sơ cấp của phái Tiêu Dao.

Điều kiện học: Ngộ tính 40.

Giới thiệu vật phẩm: Một trong những võ công của phái Tiêu Dao, do Tiêu Dao Tử sáng tạo ra, chỉ truyền thụ cho một mình đệ tử có võ công yếu nhất là Lý Thu Thủy.

“Rác rưởi!” Vương Viễn liếc mắt nhìn điều kiện học của [Tiểu Vô Tướng Công], rồi trợn trắng mắt.

Vương Viễn cũng không xa lạ gì với Tiểu Vô Tướng Công, Tống Dương vừa mới vào phái Tiêu Dao đã học môn nội công này.

Cấp bậc của môn nội công này là cao cấp, nhưng hiệu ứng đặc biệt của công pháp này lại cực kỳ lợi hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận