Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1333: Phi Vân Đạp Tuyết nghĩa khí

“Cửu Dương thực hiểu!”

Vương Viễn nhìn thấy thực hiểu của nội công trong tay Trương Vô Kỵ, trong lòng kích động một hồi, thực hiểu của nội công chính là đồ tốt có thể trực tiếp nâng cao cảnh giới nội công.

Độ thông thạo tầng thứ chín của [Âm Dương Cửu Chuyển] của hắn mới chỉ có một nửa, cho dù hắn có tốc độ tu luyện gấp mười lần, muốn tu luyện Âm Dương Cửu Chuyển đến tầng mười cũng phải hơn một tháng, nhưng lúc này, Trương Vô Kỵ lại trực tiếp tặng cho hắn một quyển thực hiểu, thật đúng là giúp người khi gặp nạn.

“Thấy ngươi có lòng thành như vậy! Tiểu tăng tạm thời tha cho cô ta một mạng, lần sau sẽ không còn dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.” Vương Viễn nhận [Cửu Dương thực hiểu], thuận tay nhấn học, sau đó đẩy Triệu Mẫn về phía Trương Vô Kỵ.

Hệ thống nhắc nhở: [Cảnh giác của Cái Thế Thần Công “Âm Dương Cửu Chuyển” của bạn đã tăng lên, cảnh giới hiện tại là Nhất Đại Tông Sư, bạn đã lĩnh ngộ chiêu thức “Áo Nghĩa – Nghịch Chuyển Âm Dương”]

Trên cơ bản, chiêu thức cuối cùng của nội công, đều là chiêu thức hỗ trợ.

[Phật Pháp Vô Biên] là chiêu cần thiết trong Dịch Cân Kinh mang đến cho Vương Viễn một BUFF hỗ trợ là Trượng Lục Kim Thân, tăng tu vi của hắn trên diện rộng trong khoảng thời gian ngắn.

Mà [Nghịch Chuyển Âm Dương] trong [Âm Dương Cửu Chuyển] lại có thể triệt tiêu nhu cầu thay đổi thuộc tính nội công của người chơi, ví dụ công pháp mà Vương Viễn tu luyện có thuộc tính huyền, trong trạng thái [Nghịch Chuyển Âm Dương], có thể chuyển hóa thành bất cứ loại băng, độc, hỏa nào.

Hơn nữa dưới trạng thái Nghịch Chuyển Âm Dương, tấn công và phòng thủ của người chơi cũng có thể tùy tiện chuyển hóa cho nhau, hy sinh một loại thuộc tính trong số đó, để tăng cao một loại còn lại trên diện rộng.

So với [Phật Pháp Vô Biên] sẽ suy yếu sau khi sử dụng xong, thì [Nghịch Chuyển Âm Dương] này, trên cơ bản chính là không có sự tiêu hao, còn có thể thích ứng với bất cứ đối thủ mang thuộc tính gì, tính thực dụng còn cao hơn [Phật Pháp Vô Biên] không ít.

Dù sao thì [Phật Pháp Vô Biên] cũng là chiêu thức có tính một lần, không phải ngươi chết thì là ta vong, còn [Âm Dương Cửu Chuyển] lại có thể sử dụng tùy ý không giới hạn.



“Cảm ơn Ngưu ca đã đồng ý!” Trương Vô Kỵ duỗi tay đón lấy Triệu Mẫn, sau khi nói lời cảm ơn với Vương Viễn, hắn dẫn Triệu Mẫn rời khỏi Vạn An tự.

Hai người Trương Vô Kỵ rời đi, bên ngoài Vạn An tự thấp thoáng truyền tới tiếng của binh lính Mông Cổ, Vương Viễn móc một phù độn thổ ra, trực tiếp trở về Thiếu Lâm tự.

Lúc này, thanh tin nhắn của Vương Viễn đã bị Phi Vân Đạp Tuyết khủng bố.

“Ngưu ca, ngươi không sao chứ?”

“Cần giúp tại sao không gọi ta?”

“Ngưu ca… có phải ngươi giả mạo BOSS bị người phát hiện rồi không, thoát được ra ngoài thì nói với ta một tiếng… mà không ra được cũng nói với ta, ta sẽ bỏ tiền đi cứu ngươi… Đại Đô phải không, ta sẽ đi gọi người đi chuẩn bị hàng ngay.”



Không thể không nói, Phi Vân Đạp Tuyết có thực lực chẳng ra làm sao, nhưng thật sự rất có nghĩa khí, thế mà còn muốn tực tiếp cầm tiền san phẳng Yến Kinh, đó là chuyện khí phách đến cỡ nào, Vương Viễn tin rằng hắn ta tuyệt đối nói được làm được.

“Ngươi cũng tích chút đức đi, thành Yến Kinh đã bị cháy thành cái gì rồi, mà ngươi còn muốn gây nghiệp nữa.” Vương Viễn nhìn thấy tin nhắn, vội vàng đáp một câu: “Ta đã về Thiếu Lâm tự rồi.”

Nhìn ý tứ trong lời nói của Vương Viễn, có cảm giác như thể một màn lửa cháy ở thành Yến Kinh là do người khác làm vậy, lại còn kêu Phi Vân Đạp Tuyết bớt đi tạo nghiệp, tích đức nhiều thêm.

“Ngưu ca, ngươi thoát ra rồi!”

Trong thành Trường An, Phi Vân Đạp Tuyết nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, phải gọi là kích động: “Ta sẽ đi đến Thiếu Lâm tự ngay! Ngươi ở trạm dịch đợi ta nhé!”

Tin nhắn vừa được gửi đi, trong trạm dịch đã lóe lên tia sáng, rồi Phi Vân Đạp Tuyết xuất hiện trước mặt Vương Viễn, người có tiền làm gì cũng nhanh hết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi nhìn thấy Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết nôn nóng hỏi.

“Khà khà! Thuận tay làm nhiệm vụ ấy mà!” Vương Viễn cười khà khà, kể đại khái chuyện xảy ra sau đó cho Phi Vân Đạp Tuyết nghe.

“Cái đệt! Còn có thể như vậy nữa sao?” Phi Vân Đạo Tuyết muốn khóc: “Tại sao lần nào ngươi cũng có thể kiếm tiền đầy túi, còn ta lại chẳng có gì hết!”

Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao chính là nhiệm vụ của Phi Vân Đạp Tuyết, kết quả một chuyến đi tới đảo Băng Hỏa, Phi Vân Đạp Tuyết đến cả quả rắm còn chẳng vớt được, ngược lại chỉ hời cho Vương Viễn.

Đúc lại Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao cũng là nhiệm vụ của Phi Vân Đạp Tuyết, kết quả mình ở bên này chẳng có được cái gì, còn Vương Viễn qua vừa giúp đỡ, lại cái gì mà Huyền Minh Thần Chưởng, Lộc Hàn Tân Thiết trượng, Cửu Dương thực hiểu, muốn gì có đó… thế này cũng quá bất công rồi…

Vương Viễn mỉm cười, bảo: “Ông chủ, ngươi sai rồi, ngươi không có gì mới chính là phúc của ngươi đó, ngươi có từng nghĩ, thân là một người chơi, ngươi muốn trang bị có trang bị, muốn võ công có võ công, vậy ngươi còn phấn đấu thế nào nữa? Thời đại này, người chơi nào mà không có áp lực, sao có thể sợ không có phần thưởng được, tuy rằng hệ thống chẳng cho ngươi gì cả, nhưng vừa vặn cũng là coi trọng ngươi, cho ngươi cơ hội, ngươi đừng thấy ta cái gì cũng có, nhưng nói thật, ta rất ngưỡng mộ ngươi.”

“Hóa ra là vậy…” Nghe Vương Viễn phiên dịch như vậy, Phi Vân Đạp Tuyết hiểu ra, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Khi Vương Viễn ở thành Yến Kinh làm việc, Phi Vân Đạp Tuyết đã làm xong Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao, sau khi đập vào nhau, cũng tự mình lấy được phần thưởng.

Vương Viễn trở về Đại Hùng bảo điện theo thói quen, còn Phi Vân Đạp Tuyết thì lại đi thẳng ra sau núi Thiếu Lâm tự.

Trong Đại Hùng Bảo Điện, Huyền Từ đại sư hết sức hài lòng đối với biểu hiện lần này của Vương Viễn, lão vuốt râu, gật đầu nói: “Đồ nhi ngoan, làm việc khá lắm, may nhờ có con người sáu môn phái lớn mới không gặp phải tai họa ngập đầu.”

“A di đà phật!” Vương Viễn cười híp mắt nói: “Đây đều là công lao của Thiếu Lâm tự ta, may nhờ có sư phụ chỉ bảo.”

Vương Viễn chẳng thèm để ý đến chút hư danh, cái hắn cần là lợi ích, ý tứ của hắn cực rõ ràng: “Ta lập công cho Thiếu Lâm tự, mang vinh quang về cho sư phụ, ngài không thể bạc đãi ta được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận