Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 200: Nhiệm vụ xuất sư

Tuy nhóm Bạch Hạc Lưỡng Sí đều là người có thực lực mạnh, nhưng việc đi mê cung này cũng không phải người có tu vi cao là có thể đi ra được. Hơn nữa trong đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng không có nhà khoa học như Độc Cô Tiểu Linh, muốn chạy được ra khỏi Cửu Khúc Hoàng Hà thì hoàn toàn phải dựa vào vận khí.

Bạch Hạc Lưỡng Sí vẫn chờ để được quay trở về Hoa Sơn trả nhiệm vụ, nhưng giờ thì hay rồi, trực tiếp bị kẹt trong phụ bản, không trả được nhiệm vụ sư môn thì không có khả năng nhận nhiệm vụ tiếp theo. Vốn nhiệm vụ hôm trước Bạch Hạc Lưỡng Sí thông qua được phụ bản, cống hiến sư môn cũng đủ để xuất sư, giờ thì tốt rồi, không chỉ không lấy được bất kì điểm cống hiến nào, lại còn bị kẹt ở cấp 28.

Nếu như không có biện pháp nào, cao thủ số một thiên hạ Bạch Hạc Lưỡng Sí sẽ không tới đây tìm Vương Viễn mua công lược.

Cũng phải nói Nhạc Bất Quần đúng là xui xẻo, tuy phái Hoa Sơn lớn, đệ tử kiệt xuất được mấy người, nhưng chỉ cần gặp phải Vương Viễn, nhân sinh đều trở nên lận đận, cho dù là cao thủ số một như Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng không tránh khỏi.

Vương Viễn đương nhiên biết làm thế nào để đi ra khỏi Cửu Khúc Hoàng Hà, nhưng nó liên quan đến điểm dừng gần nhất với các loại cơ quan, nói một hai câu là không thể rõ ràng được. Bây giờ Vương Viễn còn đang vội đi nghe đọc kinh, làm gì có thời gian vòng vo với Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Ta còn phải đi học! Không có cách nào nói kĩ cách công lược." Vương Viễn khoát tay một cái nói: "Muốn lấy video không?"

"Được!"

Nghe Vương Viễn nói, Bạch Hạc Lưỡng Sí mừng rỡ.

Tính ra thì video phụ bản còn chi tiết hơn cả công lược, có thể lấy được video ngược lại cũng có thể xem như thu hoạch ngoài ý muốn.

Ngoài ra Bạch Hạc Lưỡng Sí vô cùng tò mò Vương Viễn làm thế nào có thể kéo đội ngũ qua cửa được.

"Mười lượng vàng!"

Vương Viễn cũng không lòng vòng, trực tiếp báo giá.

Người chơi thông minh trong game cũng nhiều, phụ bản Hoàng Hà bang đã mở ra, mấy loại công lược này sớm muộn cũng có, mười lượng vàng mua một video là giá chấp nhận được.

"Thành giao!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí quả quyết móc ra mười lượng vàng đưa cho Vương Viễn.

"Ui cha! Có tiền như vậy?"

Thấy động tác lấy tiền của Bạch Hạc Lưỡng Sí thành thạo như vậy, Vương Viễn không khỏi sửng sốt.

Dù sao cũng là cao thủ bang phái lớn, cũng không thiếu tiền, sớm biết vậy đã đòi hai mươi lượng vàng...

Lấy được video, Bạch Hạc Lưỡng Sí vui mừng khôn xiết rời đi, Vương Viễn cũng đi tới phòng nhỏ của hòa thượng quét rác.

Sau một tiếng ngồi nghe giảng, Vương Viễn mơ hồ hỗn loạn, cảnh giới Phật Pháp tăng lên tới tầng thứ năm "Liễu Nhiên Vu Hung".

"Thầy!"

Sau khi nghe xong khóa học, Vương Viễn không rời đi luôn như ngày thường, mà lại hỏi: "Phương trượng Huyền Từ của chúng ta tiện tay chạm một cái là có thể tăng cảnh giới Phật Pháp của ta lên. Chúng ta có thể làm đơn giản như vậy được không."

Nói thật, Vương Viễn luôn cảm thấy lão hòa thượng này được hệ thống phái tới để làm lãng phí thì giờ.

Nhìn lão Huyền Từ nhanh gọn, vung tay một cái là lên được một cảnh giới. Hòa thượng quét rác này còn muốn giảng khóa học một tiếng, quả thực muốn bùng nổ, ông ta lãng phí nước bọt còn Vương Viễn thì lãng phí thời gian.

"A di đà phật!"

Hòa thượng quét rác cười cười nói: "Tất cả chư tướng đều là không phải tướng, phàm là tất cả tướng đều là vô căn cứ, hiểu không?"

"Đệ tử ngu dốt..." Vương Viễn lắc đầu, con mẹ nó đang nói cái gì đấy.

"Những thứ ngươi theo đuổi, chưa chắc là thật!" Hòa thượng quét rác giải thích: "Lĩnh ngộ Phật Pháp coi trọng quá trình, nếu như chỉ mù quáng cưỡng cầu kết quả, chưa chắc đã có thể đạt được mục tiêu ngươi theo đuổi, nhưng lại có thể sẽ mất đi nhiều thứ quan trọng hơn."

"Ý của ngài là ta còn phải tiếp tục ở chỗ này nghe giảng mới được đúng không?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Vương Viễn: "..."

Nói thẳng ra là không có khả năng kết thúc đi, còn muốn giảng cái gì mà tướng không phải là tướng kia, thật khiến người ta đau đầu.

Rời khỏi sân nhỏ của hòa thượng quét rác, Vương Viễn trực tiếp đi tới chỗ của Tuệ Luân.

Kể từ lúc hợp tác với Huyền Từ, Vương Viễn ít khi nhận nhiệm vụ từ Tuệ Luân, Tuệ Luân cũng rất hiểu chuyện không quấy rầy Vương Viễn, mấy nhiệm vụ sư môn rườm rà như nấu nước các kiểu cũng không để Vương Viễn làm.

Nhưng để có thể chính thức nhận chức nghiệp ân sư, nhiệm vụ xuất sư phải đến chỗ Tuệ Luân nhận.

Bây giờ Vương Viễn đã cấp 30, hơn nữa chỉ tiêu các hạng mục cũng thỏa mãn yêu cầu nhiệm vụ xuất sư, đương nhiên phải đến chỗ Tuệ Luân đễ nhận nhiệm vụ xuất sư rồi.

Chỗ của Tuệ Luân, đi tới đi lui đều là những người mới của Thiếu Lâm tự.

Hiện tại những người chơi mới của Thiếu Lâm tự ngày càng nhiều, Tuệ Luân cũng bận rộn kinh khủng.

"Sư phụ!"

Xuyên qua đám người, Vương Viễn đi tới trước mặt Tuệ Luân, cung kính hành lễ một cái.

"Hóa ra là Đại Xuân." Tuệ Luân nâng mắt nhìn Vương Viễn một cái nói: "Ngươi không chăm chỉ luyện võ, đến chỗ ta làm gì?"

Vương Viễn dựa theo lời thoại mà hệ thống đưa cho mà đọc: "Trong quá trình tu luyện đệ tử gặp phải bình cảnh, xin sư phụ người hãy chỉ điểm một chút."

"Thì ra là thế!"

Tuệ Luân nghe vậy hơi ngừng lại một chút, sau đó lời ít ý nhiều bảo: "Con đường võ học không chỉ yêu cầu tu hành mà còn cần giang hồ lịch duyệt nữa! Sở dĩ bây giờ tu hành của người trì trệ không tiến là do lịch duyệt chưa đủ."

"Xin sư phụ chỉ rõ!"

"A Di Đà Phật!"

Tuệ Luân quan sát cả người Vương Viễn một phen: "Ta nhìn tu vi võ học của ngươi không kém, hơn nữa còn là đệ tử tinh anh kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm tự, vừa khéo giờ có chuyện ta không đi được, ngươi có thể giúp ta xuống núi đi một chuyến được không?"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát động nhiệm vụ sư môn "Rửa Tay Gác Kiếm", có đồng ý nhận hay không?]

"Đệ tử rất sẵn lòng!"

Vương Viễn dứt khoát nhấn đồng ý, hắn đến chỗ Tuệ Luân nhận nhiệm vụ không phải là vì nhiệm vụ xuất sư sao.

"Vậy làm phiền ngươi!"

Tuệ Luân mỉm cười lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng kim đưa cho Vương Viễn.

[Thiệp mời]

Dùng thứ này có thể đi vào Hành Dương Lưu Phủ.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã đồng ý nhận nhiệm vụ xuất sư "Rửa Tay Gác Kiếm".]
Bạn cần đăng nhập để bình luận