Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1302: Nước mắt hối hận

Con thuyền mà Hồng Hoa hội ngồi khi đến đây, chính là thuyền chiến thủy quân của Trần Hữu Lượng, cho dù là tốc độ hay là khả năng chiến đấu, đều cao hơn thuyền bình thường một bậc, trên mặt biển mới là sân chính của Hồng Hoa hội, chỉ cần đám người Vương Viễn xuống nước, thì Thương Khung Thần Cái chắc chắn có thể khiến bọn họ không chạy thoát được.

“Đuổi đuổi đuổi! Mọi người mau lên thuyền!”

Nghĩ đến điểm này, Thương Khung Thần Cái vội vàng ra lệnh, chỉ huy tất cả mọi người đi về bến đỗ thuyền.

Thế nhưng ngay khi bọn họ tới bến thuyền, chỉ nhìn thấy con thuyền mà mình dã ngồi lúc tới, đang chậm rãi di chuyển… rời khỏi bến sông được mười trượng.

“Con… con mẹ nó ai ở trên thuyền vậy?”

Thương Khung Thần Cái nhìn thấy một màn này, trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi người xung quanh.

“Không biết…”

Đám người Hồng Hoa hội đều lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.

Người chơi Hồng Hoa hội đã đề nghị đuổi giết đó lại sáp tới, nói: “Không phải trước đó lão đại ngươi nói không cần lưu lại người trên thuyền hay sao? Người của chúng ta đều ở trên đảo hết…”

“Ta nói sao?” Trong lòng Thương Khung Thần Cái bắt đầu khẩn trương, sau đó trừng mắt, hỏi.

“Cũng có khả năng là Cao Lão Đại nói.” Người chơi đó nhỏ giọng bảo.

“Con mẹ nó Cao Lão Đại, ngươi hại chết ta rồi!” Thương Khung Thần Cái chửi ầm lên.

Tất cả mọi người: “…”

“Ha ha!”

Ngay đúng lúc này, bên tai của Thương Khung Thần Cái vang lên một tiếng vang như tiếng nổ. Y nhìn theo tiếng, lại chỉ thấy Vương Viễn đứng trên mũi thuyền, lớn tiếng bảo: “Cảm ơn thuyền mà Thương Khung lão đại tặng nhé!”

“Đụ mẹ nó!”

Trông thấy Vương Viễn diễu võ dương oai trên mũi thuyền, tâm trạng của Thương Khung Thần Cái hoàn toàn sụp đổ, cả người trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Đao đã bị cướp, Tạ Tốn cũng bị cướp, thuyền cũng bị cướp luôn…

Thương Khung Thần Cái chưa bao giờ từng tuyệt vọng như vậy.

Không lấy được đao, không dẫn được Tạ Tốn đi, cũng không sao cả, đây là nhiệm vụ hai hướng mà thôi, chung quy phải có một bên thất bại, thực lực không đủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng thuyền lại là đồ đi mượn từ chỗ Trần Hữu Lượng, chứ không phải tài sản của Hồng Hoa hội.

Thuyền bị cướp đi rồi, cần Thương Khung Thần Cái đi đền, hơn nữa Trần Hữu Lượng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, còn là trưởng lão của Cái Bang nữa, đồ mượn của gã, không trả thì sau này có thể sẽ không có kết cục tốt lành gì.

Đương nhiên, Hồng Hoa hội người đông thế mạnh, mọi người cùng nhau bỏ tiền ra có lẽ có thể đền được, nhưng bây giờ mấy trăm cao thủ của Hồng Hoa hội đều ở trên đảo Băng Hỏa, phương tiện giao thông duy nhất đã bị người lái đi mất, mấy trăm người này muốn trở về, hoặc là bơi, hoặc là phải tự sát.

Những người khác tự sát cùng lắm thì rớt một tầng cảnh giới, tu luyện một chút là về được ngay, mà Thương Khung Thần Cái vừa mới bước vào Tiên Thiên chưa được bao lâu, cảnh giới còn chưa vững, một lần chết này của y, lỡ như rớt cảnh giới thì phải chuyển thế trùng tu.

Lúc này, Thương Khung Thần Cái phải nói là rất hối hận, sớm biết thế này trước đó khi ở trên đảo Băng Hỏa, y nên nghe lời Vương Viễn, đao và Tạ Tốn đều cho hắn là xong, sao cứ nhất định phải làm đến mức ngươi chết ta sống với người này… Biết rõ bụng dạ của tên hòa thượng này xấu xa, còn đắc tội với hắn làm gì cơ chứ?

Bây giờ thì hay rồi, đã không vớt được thứ gì cũng thôi đi, đến cả thuyền đi mượn cũng bị cướp nốt… Hòa thượng đó lại là một người thù dai, nếu hắn ghi thù mình, vậy sau khi trở về Trung Nguyên, bọn họ vẫn chưa xong đâu, sau này Hồng Hoa hội sẽ gặp xui xẻo rồi.

“Ôi!”

Thương Khung Thần Cái càng nghĩ càng uất ức, nước mắt chảy xuống dọc theo gò má.

Nếu có thể cho y một cơ hội nữa, đánh chết y cũng sẽ không đối đầu với Vương Viễn.

“Lão đại, sao ngươi lại khóc?”

“Ai nói thế?”

“Vậy sao ngươi lại rơi nước mắt?”

“Cái này gọi là hối hận, chứ không phải nước mắt!” Thương Khung Thần Cái đáp.



“Ha ha, lão Ngưu, ta thật sự phục ngươi rồi! Con thuyền này thật không tệ!” Phi Vân Đạp Tuyết đi thuyền trên mặt biển, kích động đến mức gào thét!

Thuyền lớn đúng là thoải mái thật, không chỉ rộng rãi vững vàng, mà cánh buồm vừa giương lên, đã chạy rất nhanh, nghĩ đến trước đó phải chen chúc với Vương Viễn, ngủ trong con thuyền nhỏ của Độc Cô Tiểu Linh, hai thứ này quả thực không thể so sánh nổi, lúc trước Phi Vân Đạp Tuyết còn khuyên Vương Viễn làm người, nhưng bây giờ con mẹ nó, thuyền to thật ngon quá đi.

“Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm!” Thấy Phi Vân Đạp Tuyết đắc ý tự đại như vậy, Vương Viễn ở bên cạnh hắt một gáo nước lạnh, nói: “Thuyền của Linh Tử thì sao?”

“À… cái này…”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Phi Vân Đạp Tuyết hơi sững sờ: “Hình như còn ở đảo Băng Hỏa.”

“Thuyền chính là ngươi mượn đó! Vậy mà ngươi lại ném thuyền của người ta lại, người không phúc hậu là người đấy!” Vương Viễn liếc xéo nhìn Phi Vân Đạp Tuyết.

“Chuyện này, ta… Ngưu ca, ngươi cũng không thể như vậy được, không phải ngươi nói lên thuyền này hay sao?” Phi Vân Đạp Tuyết nói với vẻ hoang mang và sốt ruột.

“Đúng!” Vương Viễn nhún vai, đáp: “Ta nói lên thuyền này, chứ không kêu ngươi ném thuyền của Linh Tử lại.”

“Ta…” Đối với lời giải thích của Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết á khẩu không đáp lời được, hòa thượng này thật đúng là quá xấu xa.

“Ngươi vẫn nên nghĩ xem nên giải thích với Linh Tử thế nào đi!” Vương Viễn nói: “Linh Tử cũng không phải người có tính cách tốt đâu…”

“Ta đền tiền còn không được sao?” Phi Vân Đạp Tuyết thành thật đáp.

“Ngươi cho rằng tiền là vạn năng sao?” Vương Viễn nói với Phi Vân Đạp Tuyết: “Ta rất ghét cái thái độ này của đám nhà giàu các ngươi, con thuyền đó là do Linh tử ghép từng nguyên liệu một làm ra, dồn hết bao nhiêu tâm huyết, tốn biết bao nhiêu thời gian? Thời gian chính là thanh xuân, hơn nữa còn là thanh xuân của con gái, đó là thứ tiền có thể mua được sao? Ngươi tự kiểm điểm một chút đi.”

“Ta…”

Phi Vân Đạp Tuyết tự biết mình đuối lý, mỗi một câu mà Vương Viễn nói, hắn ta lại cúi đầu thấp hơn một phân, cũng đã sắp cúi xuống đũng quần luôn rồi.

“Ngưu ca, ngươi phải giúp ta… ta biết ngươi và Linh Tử có quan hệ tốt mà.” Phi Vân Đạp Tuyết nói với vẻ cầu xin.

“Muốn ta giúp cũng đơn giản thôi!” Vương Viễn mỉm cười, bảo: “Một cái giá, năm mươi nghìn lượng vàng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận