Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 303: Phái Thiên Sơn không giống người thường.

Vương Viễn và Đinh Lão Tiên đi vào đại điện Linh Thứu cung, lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng âm trầm. Có tám bà lão đứng ở hai bên đại điện, bọn họ đang tuyên bố nhiệm vụ cho người chơi của phái Thiên Sơn, xem ra mấy bà lão này chính là trưởng lão các bộ của phái Thiên Sơn.

Không nghĩ tới phái Thiên Sơn vang danh thiên hạ, NPC cao cấp thế nhưng đều là nữ.

Phía bên đại điện Linh Thứu cung có một bé gái đang ngồi. Cô bé này đáng yêu cực kỳ, mặc một bộ váy màu vàng, ước chừng khoảng mười hai, mười ba tuổi. Dám ngồi ở vị trí cao nhất trên đại điện, có thể cô bé này chính là con gái hay họ hàng xa gì đó của chưởng môn phái Thiên Sơn.

Có điều chẳng hiểu vì sao, khi Vương Viễn nhìn thấy ánh mắt của cô bé kia, hắn luôn cảm thấy có sự tang thương ẩn chứa trong đó, hoàn toàn không có sự ngây thơ chất phác của mấy đứa trẻ con.

“?”

Thấy hai người bước vào đại điện Linh Thứu cung, cô bé kia nhướng mày, trực tiếp nhìn về phía này.

“...”

Khi cô bé liếc nhìn về phía này, Vương Viễn chợt cảm thấy lạnh sống lưng, giống như bị người khác nhìn thấu, không hề giữ lại một chút gì – hoàn toàn bại lộ ở trước mắt mọi người.

Đinh Lão Tiên thì mồ hôi rơi như mưa, dường như cảm nhận được áp lực cực lớn.

“Ồ?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Đinh Lão Tiên, cô bé hoàn toàn không thèm để ý, nhưng khi thấy Vương Viễn chỉ khựng lại một chút, sau đó đã khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt cô bé không khỏi lộ ra sự khen ngợi, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

“Định mệnh!”

Cô bé vừa thu hồi ánh mắt, Đinh Lão Tiên lảo đảo suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất, lau mồ hôi hoảng sợ nói: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta cảm thấy giống như có người cầm súng nhắm vào ta vậy.”

“Không rõ lắm!” Vương Viễn lắc đầu nói: “Hình như là có người nhìn chằm chằm chúng ta, nhưng ta hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt này phát ra từ đâu. Cần phải hành sự cẩn thận, Linh Thứu cung này có cao thủ, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp, so với NPC lợi hại nhất mà ta từng gặp qua là Kiều Phong, kẻ này cũng không hề kém cạnh.”

“Thật hay giả đấy? Vậy chúng ta có nên...” Đinh Lão Tiên lo lắng nói.

“Yên tâm, ngươi chỉ cần để ý sử dụng phù Đại Na Di là được, còn những việc khác cứ giao cho ta!” Vương Viễn vỗ vỗ vào vai Đinh Lão Tiên, lên tiếng an ủi. Sau đó hai người một trước một sau bước vào đại điện, tìm một nơi không bị người khác chú ý rồi ngồi xuống.

Nếu là lúc bình thường, Vương Viễn và Đinh Lão Tiên tự tiện xông vào đại điện Linh Thứu cung, sớm đã bị NPC đánh văng ra ngoài, nhưng hiện giờ đang trong thời gian hoạt động, tà phái cũng có thể tự do đi lại ở chính phái. Mà hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, ngồi lại ở bên trong đại điện của môn phái trung lập, NPC cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

...

Đúng như Vương Viễn suy đoán, trong người đám Mặc Bạch có hồn châu, không dám mạo hiểm tới Thiên Sơn để giao hàng, vì lẽ đó người của Phi Vân Minh đã đề nghị Phi Vân Đạp Tuyết tự mình tới cửa lấy hàng.

Trái ngược với Phi Vân Minh, Phi Vân Đạp Tuyết hoàn toàn là một gương mặt mới.

Dựa theo chỉ thị của đám Phi Vân Minh, Phi Vân Đạp Tuyết lần lượt nhận lấy hồn châu từ trong tay của bốn đội ngũ khác.

“Mặc Bạch, của ngươi đâu?”

Sau khi cầm được hồn châu, Phi Vân Đạp Tuyết gửi tin nhắn hỏi Mặc Bạch.

“Đã bị cướp...” Mặt mo của Mặc Bạch đỏ bừng lên.

Mặc Bạch là một người có lòng tự trọng, năm đội mà chỉ có một mình đội của y bị cướp, tất nhiên Mặc Bạch cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

“Người lớn rồi mà làm việc không cẩn thận một chút nào hết, tại sao những đội khác lại không bị cướp?” Phi Vân Đạp Tuyết lên tiếng trách cứ.

“Chuyện này...” Mặc Bạch nói với vẻ oan ức: “Đối thủ không giống...”

Bao vây những người khác đều là người chơi tinh anh của những bang phái lớn. Tuy rằng nhiều người nhưng thực lực của những người đó so với cao thủ của Phi Vân Minh thì vẫn kém hơn một chút.

Có điều kẻ cướp hồn châu của Mặc Bạch chính là đám Vương Viễn. Mấy người đó hung tàn thế nào cũng chỉ người của Phi Vân Minh biết.

Thấy Mặc Bạch bị ông chủ trách cứ, mọi người đều mặc niệm thay y, đương nhiên, càng nhiều chính là cười trên sự đau khổ của người khác.

“Lần sau không được viện cớ này nữa!”

Vừa lấy được rất nhiều hồn châu, tâm trạng của Phi Vân Đạp Tuyết cũng không tệ lắm, thế nên cũng không tính toán chi li với Mặc Bạch, sau khi bỏ lại một câu bèn lấy ra Bát Quái lệnh trực tiếp truyền tống đến cửa Linh Thứu cung.

Quả nhiên, Bát Quái lệnh này mới đúng là tiêu chuẩn của nhà giàu.

“Sư huynh Phi Vân đến rồi!”

Vương Viễn và Đinh Lão Tiên ngồi chờ ở trong điện đã lâu, không khỏi có chút sốt ruột. Ngay lúc hai người hết nhìn đông lại quay sang nhìn tây, đột nhiên nghe thấy trong điện vang lên tiếng thét chói tai chứa đầy sự si mê.

Bọn họ vội vàng nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy một anh chàng đẹp trai mặc áo trắng bước vào đại điện.

Người kia mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm màu trắng. Trường kiếm tỏa ra vầng sáng màu vàng óng, hiển nhiên là một thanh vũ khí cấp bậc ưu tú.

“Đúng đúng đúng, hắn chính là Phi Vân Đạp Tuyết!” Đinh Lão Tiên cũng kích động chỉ vào người kia, vội kêu lên.

“Sư huynh Phi Vân!”

Thấy Phi Vân Đạp Tuyết bước vào đại điện, người chơi trong đại điện đều hét ầm lêm, không khác gì fan não tàn nhìn thấy thần tượng, cảnh tượng này quả thật là não tàn cực kỳ.

“Không cần khoa trương như vậy chứ...” Vương Viễn trợn mắt há hốc mồm, sớm biết như vậy, hắn hoàn toàn không cần mang theo Đinh Lão Tiên đến đây làm gì.

Có điều nghĩ lại thì cũng không có gì sai.

Tên Phi Vân Đạp Tuyết này có thể gia nhập phái Thiên Sơn, khuôn mặt chắc chắn không tồi, lại còn có thể bồi dưỡng ra một nhóm cao thủ giúp mình cướp hồn châu, người không có tiền sẽ không làm được việc này. Có một đống cao thủ đi theo làm tùy tùng như vậy, chắc chắn trang bị công pháp trên người Phi Vân Đạp Tuyết không hề kém một chút nào.

Vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ vừa có tiền, người như vậy không bị người ta săn đón mới là lạ.

Có vẻ Phi Vân Đạp Tuyết rất hưởng thụ sự săn đón này, hắn đi xuyên qua đám đông với nụ cười thường trực trên mặt, đi tới trước mặt bé gái kia, sau đó ung dung từ tốn lấy ra một chiếc hộp từ trong túi.

"Hồn châu!!!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận