Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 965: Vương Viễn phách lối

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm chính là người của Vạn Thánh Sơn đó, hơn nữa danh tiếng không hề nhỏ, có danh hiệu là người có nội công đệ nhất võ lâm. Gã là đệ tử Thiếu Lâm nên căn cốt và chỉ số phòng ngự hiển nhiên không cần bàn đến nhiều.

Bất kể là về mặt thân phận hay sức mạnh, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đều là nhân vật đứng đầu giang hồ.

Vương Viễn ra tay quá mạnh mẽ và dứt khoát, tác phong làm việc tàn nhẫn của hắn không khỏi khiến người khác sợ hãi không thôi.

Các vị đang ngồi đây tự nhận thực lực của mình không theo kịp Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, thế lực sau lưng cũng không bằng Vạn Thánh Sơn nên nháo nhào mở chân khí hộ thân, tập trung tinh thần cảnh giác cao độ.

“Ngưu ca, ngươi làm vậy là có ý gì?” Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng bị hành động bất thình lình của Vương Viễn làm giật nảy mình, hắn ta trợn trừng mắt tức giận hỏi.

“Không có ý gì cả!”

Vương Viễn nói: “Không phải gã hỏi ta dựa vào đâu à? Dựa vào việc chỉ cần ta muốn giết ai là giết thôi!”

Vừa nói chuyện, Vương Viễn vừa quét mắt nhìn xung quanh một lượt.

Ngày thường hòa thượng này cứ hay cười hi hi ha ha một bộ đùa vui khiến người khác cảm thấy hắn rất bình dị và gần gũi, nhưng khi sừng sộ lên, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, thái độ tàn bạo lại khiến người ta không tự chủ được sợ hãi trong lòng. Giờ phút này hắn chẳng lộ ra biểu cảm gì thái quá nhưng lại khiến sau lưng mỗi người đều ớn lạnh không thôi.

“Chỉ cần ta muốn giết ai là giết thôi!”

Vương Viễn hờ hững nói một câu, lộ ra dáng vẻ phách lối và kiêu căng cực kỳ, nhưng chẳng ai dám phản bác lại, bởi vì cả đám nhìn ra được, hòa thượng này đã nói là làm.

“Ngươi!!!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí khá bất lực trước Vương Viễn.

Hắn ta đã bại vài lần trong tay hòa thượng này, biết rõ hắn có thực lực rất mạnh, ngay cả mình cũng không thể chống lại.

Hơn nữa Vương Viễn không phải người của những bang phái khác mà là một giang hồ tán nhân thực thụ, trong đoàn thể nhỏ của hắn ai nấy đều không phải “dạng tầm thường”(*), nhất là Phi Vân Đạp Tuyết nhà không có gì ngoài điều kiện kia – cũng là loại người mà một người chơi chuyên nghiệp như Bạch Hạc Lưỡng Sí không dám đắc tội nhất.

(*)Câu gốc là: 不是省油的灯, là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tínn toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt

Vì Phi Vân Đạp Tuyết là ông chủ, đắc tội hắn ta sau này khó mà lăn lộn kiếm miếng cơm…

“Ngươi có ý kiến gì nào?” Vương Viễn cúi thấp đầu, khoác một tay lên vai Bạch Hạc Lưỡng Sí.

“Không có!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí tức giận trả lời: “Ngươi muốn giết ai thì giết! Đâu có liên quan gì đến ta!”

“Rất tốt!”

Vương Viễn hài lòng gật đầu: “Trong các ngươi còn có ai phản đối không?”

“Ta cảm thấy Quách đại hiệp làm người chính trực, nhất định có thể đảm đương được chức thống soái!”

Những người khác nhao nhao bày tỏ thái độ, vốn còn hơi cam chịu giờ đều tỏ vẻ tán thành, chẳng có tí ti phản đối.

“Vậy không phải là xong rồi sao?”

Vương Viễn giang tay nói: “Cần gì phải cãi tới cãi lui!”

Nói rồi hắn đi tới trước mặt Quách Tĩnh, niệm một tiếng phật hiệu rồi bảo: “A di đà phật, hiện tại thành Tương Dương không có thống soái, mọi người chỉ nghe Quách đại hiệp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, xin Quách đại hiệp nhận chức thống lĩnh này.”

“Chuyện này không ổn đâu…”

Quách Tĩnh cau mày nhìn thi thể Lữ Văn Đức, nói: “Lữ Nguyên soái dầu gì cũng là tướng thủ một thành, ta đây danh không chính ngôn không thuận, sao có thể gánh vác trách nhiệm to lớn đó? Nếu Lữ Nguyên soái còn, ta có thể phụ giúp một tay.”

Quách Tĩnh này không có nhiều khuyết điểm, nhưng nếu phải nói là khiếm khuyết ở đâu thì là y quá ngốc, bảo thủ, ngu trung, há miệng là bưng ra một tràng tư tưởng Đạo gia, trung quân ái quốc.

Vương Viễn không phải không thích y như thế, chỉ là trong một số thời điểm nhất định, loại tư duy này khá khiến người khác câm nín.

Đã đến tận nước này rồi mà y còn suy nghĩ để Lữ Văn Đức làm Thống soái còn mình đi phụ tá người ta kìa.

“Quách đại hiệp!” Vương Viễn nói: “Một đời hào hiệp, vì nước vì dân, Lữ Văn Đức kia ngu dốt vô năng, chỉ có nước đẩy trăm họ khắp thành đến bờ vực diệt vong mà thôi. Nếu ngươi không nhận chức Thống soái, tìm một người còn ngu dốt hơn Lữ Văn Đức đến há chẳng phải hại trăm họ trong thành, phá hoại giang sơn Đại Tống sao? Tội nghiệt này lớn đến đâu chứ?”

“Một đời hào hiệp, vì nước vì dân!”

Quách Tĩnh lặp lại tám chữ Vương Viễn mới nói, y cảm động đến độ lệ nóng trào mi: “Ngưu đại ca nói chí phải, Quách mỗ xin nghe, nhất định sẽ ghi tạc câu nói này trong lòng.”

“Cho nên chức Thống soái này?”

“Ta nhất định sẽ chống lại thiết kỵ Mông Cổ, cứu trăm họ khỏi dầu sôi lửa bỏng!” Quách Tĩnh nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nói.

Người này ngốc thật nhưng khi nói chuyện rất thong thả ung dung, khiến người khác cảm thấy y rất chân thành, mọi người ngồi trong phòng nghị sự đều nhịn không được lộ ra vẻ xúc động.

Có một số người bất kể trong thực tế hay hư cấu đều có khả năng cảm hóa được người khác.

Mặc dù Quách Tĩnh chỉ là một NPC nhưng lúc này lại khiến người ta tôn kính từ tận thâm tâm, bởi vì nói một cách công bằng, tất cả người ngồi đây chỉ có y là đơn thuần nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, lê dân bách tính.

Đây cũng là lý do tại sao Vương Viễn nhất định phải đưa Quách Tĩnh lên chức Thống soái bằng được.

Nhân tính đều chứa sự ích kỷ, không phải không có người vô tư dâng hiến mọi thứ, nhưng có thể khẳng định các vị bang chủ đang ngồi đây không thuộc diện đó.

Tạm thời chưa bàn đến chuyện có năng lực thống lĩnh tam quân hay không, chỉ riêng nói đến lợi ích trực quan thôi, những người ngồi đây bất kể ai lên làm Thống soái chắc chắn sẽ vì lợi ích của bang hội mình trước, hiển nhiên không xử lý mọi việc công bằng được như Quách Tĩnh.

Đến lúc đó, lại vì một chuyện lông gà vỏ tỏi mà chém giết lẫn nhau, há chẳng phải cho lính NPC Mông Cổ đối diện có cớ để chê cười?

Quách Tĩnh không dính dáng đến lợi ích của bất kỳ bang phái nào nên sẽ không thiên vị ai cả, Thống soái này hoàn toàn xứng đáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận