Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 819: Mai trang Tây Hồ

"Ngươi cũng biết!" Khúc Linh Phong nói: "Kỳ thật ta không có nghiên cứu gì với tranh chữ cổ! Cho nên đống tranh chữ cổ đó cũng không ở chỗ ta, ta mang đi nhờ người ta giám định rồi!"

"What??? Đưa cho người khác giám định? Ai thế?" Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy không nhịn được hỏi.

"Đan Thanh Sinh!" Khúc Linh Phong nói: "Người nọ ở trong một trang viên bên Tây Hồ."

"Đan Thanh Sinh? Đang làm gì? Ở trang nào?"

Bôi Mạc Đình nghe thấy hai chữ Tây Hồ, cũng lập tức căng thẳng theo.

Lúc trước Phương Đông Chưa Tỏ từng nói, Nhậm Ngã Hành bị nhốt dưới đáy Tây Hồ, hiện giờ lại xuất hiện địa danh Tây Hồ này, tám phần là có quan hệ với nhiệm vụ của y.

"Là một trong Giang Nam Tứ Hữu!" Phương Đông Chưa Tỏ nhỏ giọng nói: "Bọn họ là người phụ trách trông giữ Mai trang!"

Nói tới đây, Phương Đông Chưa Tỏ cũng có chút tò mò hỏi: "Vì sao ngươi lại quen biết Đan Thanh Sinh?"

Phương Đông Chưa Tỏ là người đã xem nguyên tác, biết quan hệ giữa Khúc Linh Phong và Đan Thanh Sinh cực kỳ xa, rất khó mà hiểu nổi vì sao hai người này lại tụ chung một chỗ.

"Lão tiểu tử kia thích rượu, thường xuyên tới chỗ ta uống rượu... Dăm bảy lần là thành quen!" Khúc Linh Phong nói.

"Khó trách, khó trách!"

Phương Đông Chưa Tỏ sờ sờ cằm, tỏ vẻ đã hiểu.

Đan Thanh Sinh ngoại trừ thích tranh chữ, còn là một người yêu rượu. Trò chơi này thời không lộn xộn, một tên bán rượu với một tên yêu rượu, quen biết là chuyện bình thường.

"Tung tích của tang vật đã biết, manh mối của Bôi Tử cũng đã tra được. Ta nghĩ Khúc tam thúc và Phương Đông huynh đệ không cần phải dây dưa thêm nữa nhỉ!"

Lúc này, Vương Viễn rèn sắt khi còn nóng, điều hòa mâu thuẫn.

"Chỉ cần mọi người giữ bí mật, Khúc mỗ nguyện ý từ bỏ!" Khúc Linh Phong có vướng bận trong người, đương nhiên không muốn liều mạng với ba người.

Phương Đông Chưa Tỏ nhìn thoáng qua con gái của Khúc Linh Phong, xua tay nói: "Chỉ cần có thể đoạt tang vật về, thì có thể giải quyết hòa bình là tốt nhất!"

Nói thật, ngoại trừ việc không muốn giết người trước mặt một đứa bé, Phương Đông Chưa Tỏ sợ nhất vẫn là Hoàng Dược Sư. Đã từng đọc nguyên tác, nên Phương Đông Chưa Tỏ cũng biết Hoàng Dược Sư là loại người như thế nào. Người này tính tình kỳ dị, tuy Khúc Linh Phong đã bị lão ta trục xuất khỏi sư môn, nhưng nếu Phương Đông Chưa Tỏ giết Khúc Linh Phong, về sau chỉ e sẽ bị Hoàng Dược Sư đuổi giết đến chết.

Đương nhiên, nhiệm vụ này là do hệ thống thiết lập, cũng đúng như sự lo lắng của Phương Đông Chưa Tỏ, đó cũng là một trong hai lựa chọn của nhiệm vụ.

Lựa chọn hòa giải với Khúc Linh Phong, có thể nhận được manh mối về Mai trang, đoạt về tang vật bị trộm trong hoàng cung.

Nếu dùng con gái làm áp chế mà giết chết Khúc Linh Phong, thì sẽ nhận được bảo tàng trong mật thất của quán rượu Khúc Tam, sau đó chính là bị Hoàng Dược Sư đuổi giết không kỳ hạn.

Cho nên, đột nhiên xuất hiện một bé gái, chính là cái bẫy mà người thiết kế đặt ra. Nếu người chơi thật sự phát rồ, đương nhiên sẽ nhận được trừng phạt tương ứng. Hoàng Dược Sư là một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, bị lão ta đuổi giết, cảm giác kia... Ha ha ha.

...

Sau khi Khúc Linh Phong báo ra manh mối về Đan Thanh Sinh, một vị trí trống không trên bàn đồ của ba người lập tức sáng lên, chính là địa điểm Mai trang.

"Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy Khúc tam thúc nữa!"

Vương Viễn ôm quyền với Khúc Linh Phong, mang theo hai người chuẩn bị rời đi.

"Chậm đã!"

Lúc này, Khúc Linh Phong lại đột nhiên gọi ba người lại.

"???"

Ba người khó hiểu hỏi: "Còn có chuyện gì sao!"

"Các ngươi cứ như vậy thì không vào được Mai trang đâu!" Khúc Linh Phong nói: "Phải có rượu ngon mới được! Đan Thanh Sinh thích nhất là Thiêu Đao Tửu, Lê Hoa Tửu, Bồ Đào Tửu ở chỗ ta, các ngươi nhất định phải mang theo!"

Nói xong, Khúc Linh Phong lấy ba cái bình lớn đặt lên bàn.

"Đa tạ Tam thúc!"

Vương Viễn nói cảm ơn xong liền muốn cất rượu đi.

"Không cần cảm ơn, hân hạnh được đón tiếp, sáu mươi lượng vàng!" Khúc Linh Phong cười vô cùng âm hiểm.

"Còn đòi tiền?" Phương Đông Chưa Tỏ kinh ngạc nói: "Sáu mươi lượng vàng, sao ngươi không đi cướp đi?"

Rượu quý nhất trong quán rượu bình thường chỉ một lượng vàng mà thôi. Thế mà ba hũ rượu này lại muốn những sáu mươi lượng vàng, con mẹ nó bên trong có trộn kim cương à?

"Khách quan đừng nói đùa, nơi này của ta cũng không phải hắc điếm!" Khúc Linh Phong nói: "Ngươi có thể chọn không mua, nhưng nếu không vào được Mai trang, thì người cũng phải vòng về!"

"Đéo đỡ được!" Ba người không biết nói gì, nhưng lúc này Bôi Mạc Đình lại thông minh kỳ lạ nói: "Các ngươi đoán xem, quán rượu này của Khúc Tam Nhi có phải sản nghiệp phụ của Mai trang hay không?"

"Mua đi!" Vương Viễn khuyên Phương Đông Chưa Tỏ: "Ngươi còn cần truy tìm tang vật đấy!"

"Dựa vào cái gì mà ta phải đi mua! Bôi Tử cũng cần phải đi Mai trang mà?" Phương Đông Chưa Tỏ không phục.

"Không cần..." Vương Viễn nói: "Chúng ta có thể canh giữ ở cửa, sau đó chặn đường. Nếu ai dám bước vào Mai trang nửa bước, liền giết không cần hỏi! Hoàn toàn không cần đi vào!"

"Đây là học từ Dư Thương Hải!" Bôi Mạc Đình bổ sung.

Lúc trước Vương Viễn và Bôi Mạc Đình chính là quen nhau trong tình huống như vậy.

"Bao gồm cả ngươi đấy!" Vương Viễn tiếp lời.

"Các ngươi độc!"

Phương Đông Chưa Tỏ phát hiện sự vô sỉ hạ lưu, không biết xấu hổ của mình, so với Vương Viễn thì còn kém ba phần, rơi vào đường cùng đành phải móc ngân phiếu ra đưa cho Khúc Linh Phong.

Ôm ba hũ rượu rời khỏi Ngưu Gia thôn, ba người Vương Viễn đi thẳng tới thành Lâm An.

Quanh đi quẩn lại một vòng, ba người rốt cuộc đi tới bên ngoài một trang viên lớn cửa son tường trắng. Sau khi tới gần, thấy ngoài cửa viết hai chữ to "Mai Trang", bên cạnh đề bốn chữ nhỏ "Ngu Duẫn Văn Đề".

Mai trang nằm ở bên bờ Tây Hồ, không nói những chuyện khác, chỉ nhìn giá phòng bên bờ Tây Hồ thôi, có thể tạo ra một trang viên lớn như vậy, đủ thấy tài lực hùng hậu của Giang Nam Tứ Hữu.

Vừa cảm thán, ba người Vương Viễn vừa đi tới cửa Mai Trang.

Tuy là ban ngày ban mặt, nhưng cửa lớn Mai trang vẫn đóng chặt.

Vương Viễn liếc mắt ra hiệu cho Bôi Mạc Đình, Bôi Mạc Đình vội vàng tiến lên, gõ vài cái lên cửa lớn Mai trang.

Qua một lúc lâu sau, cửa lớn từ từ mở ra, hai lão già mặc trang phục người hầu sóng vai đi ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận