Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 840: Lừa hết lần này đến lần khác

“Mong hai vị thứ cho!” Thủ vệ vẫn lặp lại câu nói kia, căn bản không thèm phân phải trái gì với Bôi Mạc Đình.

“Ngươi…”

Bôi Mạc Đình lại chẳng phải người có tính tình tốt gì, tâm trạng y vốn đã không thoải mái từ lúc cứu Tiểu Long Nữ lại bị nàng đối xử lạnh nhạt rồi. Bây giờ lại bị thủ vệ chặn ngoài cửa, Bôi Mạc Đình cứng đầu cứng cổ tiến lên áp sát, tiện tay rút kim châm ra muốn đánh nhau.

“Bôi Tử!”

Vương Viễn thấy vậy vội vàng vươn tay đè chặt y lại, sau đó cười nói: “Không cho vào thì thôi, chúng ta cũng đâu phải kẻ gian, cần chi phải đi vào rồi khiến bọn họ hoài nghi. Song lại có khối kẻ ngu nghĩ trộm cắp nào cũng ngu như bọn họ, đi thẳng từ cửa chính vào trộm đồ giữa ban ngày ban mặt.”

“Sư phụ Đại Xuân, có phải ngài biết chuyện gì đó…”

Thù vệ nghe được lời Vương Viễn nói thì giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn hẳn. Tiểu Long Nữ cũng lên tiếng: “Sư phụ Đại Xuân nói rất hay, rất có đạo lý.”

“A di đà phật!”

Vương Viễn nở một nụ cười giả dối điển hình, sau đó gửi một tin cho Bôi Mạc Đình: “Đổi trắng thay đen!”

“Đương nhiên là có lý rồi!” Bôi Mạc Đình và Vương Viễn như có thần giao cách cảm, vội vàng đứng bên phụ họa: “Bọn ta tận mắt chứng kiến ba người men theo cái ao nước sau núi để lẻn vào phái Cổ Mộ…”

“Vào bằng ao nước sau núi?”

Tiểu Long Nữ khẽ cau mày, sau đó trịnh trọng hỏi hai người Vương Viễn: “Hai ngài có thể theo ta không? Ta cần sự trợ giúp từ cả hai.”

[Hệ thống thông báo: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện ẩn [Kinh Thư Mất Trộm], có nhận hay không?]

“Thực ra bọn ta rất bận! Phái Cổ Mộ các ngươi lại không cho vào… Ta làm sao đi theo ngươi được?” Vương Viễn cười khoát tay nói.

“?”

Tiểu Long Nữ liếc xéo thủ vệ.

“Sư phụ Đại Xuân, đều do ta có mắt mà không trông thấy Thái Sơn…” Thủ vệ thấy vậy vội vàng cúi người xin lỗi Vương Viễn.

Vương Viễn chỉ đang lạt mềm buộc chặt mà thôi, chứ cũng đâu muốn gây khó dễ với một NPC, vậy nên hắn cười cười nói: “Thôi thì hai bọn ta đi theo ngươi một chuyến vậy.”

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyển ẩn “Kinh Bị Mất Trộm”]

[Kinh Thư Mất Trộm]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Tìm ra người trộm kinh thư trong phái Cổ Mộ

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Tuyệt học phái Cổ Mộ bị kẻ trộm đánh cắp, người trộm kinh thư hẳn còn ở trong phái, xin hãy tìm ra hắn.

Nhận được nhiệm vụ xong Vương Viễn thầm vui mừng, hắn quay sang hỏi thủ vệ: “Trước tiên phải chặn cửa vào sau núi, đừng để kẻ trộm kinh thư chạy mất, rõ chưa?”

“Đã rõ!”

Thủ vệ lớn tiếng đáp lại, hiển nhiên độ hảo cảm của người này với Vương Viễn đã tăng lên rất nhiều.

“Chúng ta đi!”

Vương Viễn khiêng Tiểu Long Nữ lên vai rồi nói: “Ngươi có biết kinh thư để ở đâu không? Trước tiên phải điều tra đã!”

“Ở Tổ Sư Các!” Tiểu Long Nữ nói: “Để ta dẫn đường!”

Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Long Nữ, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đã thành công đột nhập vào Cổ Mộ.

Phái Cổ Mộ tuy là một ngôi mộ nhưng lại vô cùng rộng rãi, chỉ là không gian thì khá tối tăm… Trong hoàn cảnh này tầm nhìn bị hạn chế nhiều, rất thích hợp cho việc trộm đồ. Nếu là những môn phái như Đường Môn, Tinh Túc và Ngũ Độc thì lại thành khó.

Chẳng trách người ta tới đây để trộm kinh thư.

Quanh co vòng vèo một hồi, cũng không biết đã qua bao lâu, cả ba rốt cuộc đặt chân vào trong Tổ Sư Các.

Vừa vào cửa Tổ Sư Các đã bắt gặp một bức tranh chân dung treo trên tường, trong tranh vẽ một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, nét bút như thật, chỉ có điều hơi dơ…

“Đây là tổ sư Toàn Chân Vương Trùng Dương!” Tiểu Long Nữ giải thích: “Phái Cổ Mộ chúng ta khi nhập môn đều phải nhổ nước bọt vào ông!”

“Rất có cá tính!”

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình than thở vì không được xem nữa, nhịn không được giơ ngón cái lên.

Trước đây bọn họ nghe đồn chưởng môn phái Cổ Mộ Lâm Triều Anh và chưởng môn Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương có vài ba bí mật thầm kín không muốn để người khác biết, giờ xem ra tin đồn là sự thật rồi.

“Kinh thư của các ngươi đều đặt hết ở đây à?” Vương Viễn hỏi Tiểu Long Nữ.

“Ngọc Nữ Tâm Kinh để dưới bồ đoàn!” Tiểu Long Nữ chỉ chiếc bồ đoàn đặt dưới bức tranh vẽ Vương Trùng Dương: “Ngoại trừ sư phụ, sư tỷ ra thì chỉ có ta và Quá Nhi biết.”

“À…”

Vương Viễn tiến lên phía trước, vén bồ đoàn, lúc này dưới đó chỉ còn là một chiếc hộp rỗng.

“Cửu Âm Chân Kinh để ở đâu?” Vương Viễn lại hỏi.

“Nó có liên quan đến Ngọc Nữ Tâm Kinh à?” Tiểu Long Nữ hỏi vặn lại.

Xem ra nàng không hề ngu chút nào.

“Sao ngươi lại ngớ ngẩn thế…” Vương Viễn tiếp tục nói láo: “Ngọc Nữ Tâm kinh là tuyệt học, Cửu Âm Chân Kinh cũng là tuyệt học, tên trộm kia đến cả Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng biết ở đâu thì quá nửa là rõ vị trí giấu Cửu Âm Chân Kinh rồi. Lý nào biết cả hai mà lại chỉ trộm một quyển, ngươi còn kém lắm…”

“Ừm!” Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói: “Sư phụ Đại Xuân quả nhiên thông minh hơn người, giống như Quá Nhi vậy!”

“Quá Nhi rốt cuộc là ai?” Vương Viên ngờ vực hỏi, Tiểu Long Nữ này cứ luôn mồm nhắc đến “Quá Nhi”, người này rốt cuộc là ai?

“Dương Quá!” Tiểu Long Nữ đáp: “Y coi như là đồ nhi của ta, song y lúc nào cũng gọi ta là cô cô.”

“Ồ… Như vậy có tính là ngươi đang chiếm lời từ ta không?” Vương Viễn đen mặt hỏi.

“Sao lại tính là ta đang chiếm lời từ ngươi?” Câu trả lời của Tiểu Long Nữ khiến Vương Viễn câm nín không thôi.

“Tính chứ!” Vương Viễn khoát tay nói: “Thế rốt cuộc Cửu Âm Chân Kinh ở đâu?”

“Chuyện này ta cũng không biết!”

Tiểu Long Nữ lắc đầu nói: “Ta chưa từng nghe nói đến Cửu Âm Chân Kinh, nó lợi hại hơn Ngọc Nữ Tâm Kinh à?”

Vương Viễn: “…”

Dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, té ra nàng ta vốn không biết Cửu Âm Chân Kinh là thứ gì.

Bôi Mạc Đình đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt đần thối của Vương Viễn, bấm bụng nhịn cười đến đỏ rần mặt, thấy Vương Viễn phải chịu lép vế trước Tiểu Long Nữ thì nhịn không được nói đầy hả hê: “Này thì lừa nhau này… Để ta coi ngươi đi tìm kiểu gì.”

Vương Viễn cũng buồn bực lắm chứ.

Hòa thượng này thấy Tiểu Long Nữ ngây ngô ngốc nghếch mới dám lừa trắng trợn như vậy, nhưng ai biết người ta không ngu, mà là căn bản không biết Cửu Âm Chân Kinh là gì? Thế thì đi tìm thế nào? Cũng đâu thể bảo người ta đi hỏi Lâm Triều Anh được, Lâm Triều Anh có thể lừa Vương Trùng Dương – người đứng đầu Ngũ Tuyệt đến què quặt chẳng nhẽ không nhìn ra chút tâm tư của hắn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận