Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1417: Suýt mất Đấu Chiến

“Kẽo kẹt!!” Một tiếng, cung Thiết Thai nặng trịch bị Vương Viễn kéo căng hết mức có thể.

Lực tay của hắn khiến mọi người âm thầm líu lưỡi.

Cung bị kéo căng, vô cùng chính xác nhắm vào Mông Kha phía đằng xa đã sắp thoát khỏi tầm nhìn.

“Trúng!!”

Vương Viễn chợt quát một tiếng, buông lỏng tay trái.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Đấu Chiến hóa thành mũi tên mang theo ánh sáng bay về phía Mông Kha.

Cung Thần Thuật 100% trúng mục tiêu, chỉ có thể ngăn cản, không thể né tránh!

Đấu Chiến lại là thần binh, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng rất khó để ngăn cản mũi tên này. Hộ vệ bên cạnh Mông Kha tất nhiên là không thể ngăn cản kịp.

“Đoang!”

Mũi tên giống như ném lao bắn vào ót của Mông Kha, xuyên qua gáy của ông ta rồi đâm thẳng qua họng. Lực của mũi tên vẫn vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp mang theo Mông Kha bay về phía trước. Nó tiếp tục bay khoảng mấy chục trượng sau đó mới cắm vào một tảng đá lớn, đầu mũi tên găm sâu khoảng ba thước.

Mông Kha – vị đại hãn của Mông Cổ lúc này trông chẳng khác nào bị đóng đinh vào tảng đá lớn, chết vô cùng thê thảm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Là người của hơn một ngàn năm sau, về vấn đề cần phải nhìn lịch sử bằng thái độ công bằng chính trực, nhưng kẻ xâm lược thì không xứng!

Sau khi Mông Kha bị một mũi tên bắn chết, trên bầu trời vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Phàn Thành thất thủ, đại hán Mông Kha của quân Mông Cổ chết trận...]

[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ hoàn thành, mời đến tìm Quách Tĩnh ở thành Tương Dương giao nhiệm vụ và nhận thưởng...]

Mông Kha bị giết, bên này Vương Viễn cũng không tốt đi nơi nào.

Sau khi bắn ra mũi tên vừa rồi, chân khí ở bên trong đan điền của Vương Viễn giống như bị rút cạn, nháy mắt đã thấy đáy.

“Ai nha...”

Vương Viễn tay chân mềm nhũn, suýt nữa đã không cầm được cung Thiết Thai.

Má nó, Vương Viễn thật sự không nghĩ tới Thần Cung Thuật chết tiệt này lại tiêu hao nhiều nội lực như vậy, sắp sánh bằng Phật Pháp Vô Biên ấy chứ, nhưng nhìn Triết Biệt bắn từng mũi từng mũi không hề tốn sức một chút nào.

Chẳng qua Triết Biệt người ta có kỹ thuật, là tay thiện xạ bách phát bách trúng, Thần Cung Thuật mà Vương Viễn học thì đã trở thành Dị Thuật, là loại kỹ năng đặc biệt, có thể so sánh với nhau hả? Triết Biệt còn không có thời gian hồi chiêu ấy chứ.

Hơn nữa thanh thế của mũi tên này lớn như vậy, nó còn là kỹ năng bách phát bách trúng, thời gian hồi chiều lên tới 24 tiếng, sao có thể tiêu hao ít nội lực được chứ.

Trò chơi có tính công bằng, uy lực công pháp và sát thương có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, làm gì có chiêu thức hủy thiên diệt địa nào mà không tiêu hao nhiều nội lực chứ, như vậy không phải là chơi xấu hả?

Sau khi Mông Kha bị giết, quân Mông Cổ ở Phàn Thành cũng đồng loạt từ bỏ chống cự, tuyên bố đầu hàng.

“Mũi tên của ta!!”

Vương Viễn vừa hồi một chút nội lực, hắn lập tức hét lớn một tiếng gọi gấu Thái Cực ra, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh Mông Kha, đôi tay nắm lấy mũi tên, rút Đấu Chiến ở trên tảng đá xuống.

Nhìn thần binh vẫn hoàn hảo không có chút trầy xước nào, Vương Viễn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Má nó, suýt chút nữa là quên mất thứ này, vì giết Mông Kha mà vứt thần binh của mình đi, như vậy là quá thiệt thòi, về sau ít dùng Thần Cung Thuật này đi thì hơn.

Đây là có tảng đá này đỡ nên mới tìm lại được Đấu Chiến, nếu phía trước mục tiêu không có vật cản nào, trời biết dựa vào lực tay của mình và cung Thiết Thai này sẽ bắn Đấu Chiến tới tận đâu.

Hơn nữa rất nhiều nhiệm vụ phụ bản đều là sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức rời khỏi phụ bản, nếu không phải nhiệm vụ này yêu cầu tới tìm Quách Tĩnh thì mới có thể rời khỏi phụ bản, e rằng Đấu Chiến đã bị bỏ lại ở trong phụ bản rồi.

Xem ra về sau lúc sử dụng cung Thiết Thai này thì cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

...

Mông Kha chết, Phàn Thành thất thủ.

Cuộc vây hãm thành Tương Dương đã được giải trừ, bá tánh thành Tương Dương sống sót sau đợt tấn công của quân Mông Cổ, tất nhiên là reo hò nhảy nhót.

Đám Chu Nguyên Chương và quân đội đóng quân ở Phàn Thành, Vương Viễn thì trở lại thành Tương Dương, đích thân bẩm báo với Quách Tĩnh về thông tin ở tiền tuyến (giao nhiệm vụ).

Ở thành Tương Dương, Vương Viễn được nhận sự đãi ngộ của một vị anh hùng.

Trên đường tới phủ của Quách Tĩnh, hắn được mọi người bao vây suốt chặng đường.

Thấy Vương Viễn đã tới, Quách Tĩnh kích động bước về phía trước, ôm quyền nói: “Ngưu đại ca, đa tạ ngươi đã đánh lui quân Mông Cổ, bảo toàn tánh mạng của tướng sĩ và bá tánh thành Tương Dương chúng ta!”

“A di đà phật!” Vương Viễn chắp tay trước ngực ra vẻ trang nghiêm: “Người xuất gia luôn nghĩ tới muôn dân trăm họ trong thiên hạ! Đây là điều mà ta nên làm! Quách đại hiệp thủ vệ ở đây nhiều năm không cho người Mông Cổ tiến thêm nửa bước, ngươi mới là hiệp chi đại giả vì nước vì dân chân chính.”

“Ai...”

Quách Tĩnh xúc động nói: “Nhiều năm trước là Ngưu đại ca đốt Phàn Thành nhấn chìm quân Mông Cổ, cứu thành Tương Dương. Hôm nay ngươi lại một lần nữa cứu vạn dân đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Quách mỗ là thủ tướng thành Tương Dương, thật sự không biết phải báo đáp như thế nào...”

Nói tới đây, Quách Tĩnh nói tiếp: “Thế nhân cho rằng Quách mỗ là một tên ngốc, thật ra trong lòng Quách mỗ biết Ngưu đại ca và mọi người muốn thứ gì. Có điều thứ Quách mỗ biết Ngưu đại ca cũng biết, thứ Quách mỗ không biết, Ngưu đại ca cũng biết, thật sự là ta không biết nên cảm ơn Ngưu đại ca như thế nào!”

“Chuyện này...”

Nghe Quách Tĩnh nói vậy, Vương Viễn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Không thể nào, hay là Quách Tĩnh lại muốn thưởng tiếp?

Tuy rằng Vương Viễn rất thưởng thức cách làm người của Quách Tĩnh, nhưng nếu y lại thưởng tiếp, Vương Viễn chắc chắn sẽ không vui.

Đương nhiên, Vương Viễn không phải có ý kiến với Quách Tĩnh, mà là hắn có ý kiến với hệ thống.

Bởi vì phần thưởng này vốn không nên là Quách Tĩnh đưa.

Theo lý mà nói, Quách Tĩnh vốn chỉ là một vị hiệp khách, tới đây để hỗ trợ thủ thành. Sở dĩ y lên làm thủ tướng thành Tương Dương là do nhiệm vụ của hệ thống, để Vương Viễn giết Lữ Văn Đức rồi phò tá Quách Tĩnh ngồi lên vị trí này. Tính ra cho đến hôm nay, có lẽ triều đình cũng không biết vị tướng trấn giữ biên quan đã đổi thành người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận