Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 996: Ta đồng ý ngươi là mạnh nhất

“Thật là một đứa trẻ đơn thuần!” Vương Viễn lắc đầu thở dài.

Trong số rất nhiều NPC mà Vương Viễn từng gặp, người thành thật nhất chính là Quách Tĩnh, mà Cẩu Tử ca này còn thành thật hơn cả Quách Tĩnh, trong lòng không hề có một chút xấu xa nào.

Đương nhiên, tuy rằng Bối Hải Thạch lắm mưu mô quỷ kế nhưng cũng không phải người quá mức độc ác, chẳng qua chỉ tham sống sợ chết mà thôi. Người như Cẩu Tử ca, ai đối xử tốt với gã, gã sẽ đối xử lại với người đó tốt gấp mười, đại diện bang Trường Nhạc tới đảo Hiệp Khách cũng là chuyện hợp lý.

"Khụ khụ!"

Đúng lúc hai người đang ôn lại chuyện cũ, bên tai Vương Viễn đột nhiên vang lên một tiếng ho nặng nề.

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, hắn thấy một ông cụ áo trắng đang ngồi ở góc tối trong phòng, râu tóc bạc phơ, dáng người vạm vỡ, sống lưng hơi cong như thể căn phòng nhỏ này không thể vừa với thân hình to lớn của ông ta. Ánh mắt ông ta sáng như tia chớp, tỏa ra sự mạnh mẽ và uy hiếp.

"Đây là ông nội của ta, Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại!"

Cẩu Tạp Chủng nhanh chóng giới thiệu với Vương Viễn.

Cùng lúc đó, thông tin về Bạch Tự Tại cũng xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

Uy Đức tiên sinh · Bạch Tự Tại (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp bậc: 120

Cảnh giới: Ngạo Thị Quần Hùng

Điểm khí huyết: 1.500.000

Điểm nội lực: 50.000

Võ học tinh thông: Võ học phái Tuyết Sơn.

Giới thiệu bối cảnh: Chưởng môn phái Tuyết Sơn, cao thủ số một của phái Tuyết Sơn, võ công trác tuyệt

Chiêu thức đặc biệt: Thần Đảo Quỷ Điệt Tam Liên Hoàn.

“Cấp một trăm hai mươi sao?” Vương Viễn có chút giật mình.

Trong hệ thống tính toán của NPC, cấp bậc một trăm hai mươi chính là những người đứng đầu.

Cao thủ cấp một trăm mười chính là nhị đệ tử hoặc là cao thủ tuyến đầu của môn phái, ví dụ như cao tăng chữ Huyền của Thiếu Lâm, hoặc Trần Mai Khúc Lục, cảnh giới võ công cao nhất - Xuất Thần Nhập Hóa.

Khả năng thực chiến ra sao còn tùy thuộc vào cấp bậc võ học của ngươi.

Ví dụ như Âu Dương Khắc thân mang tuyệt học Cáp Mô Công, những cao thủ cùng đẳng cấp với gã, cho dù tu vi có cao hơn thì cũng không phải đối thủ của Âu Dương Khắc, trừ phi người đó cũng có tuyệt học trong người.

Cấp một trăm hai mươi chính là cấp chưởng môn, cảnh giới cũng cao hơn một tầng, chính là Ngạo Thị Quần Hùng.

Tuy rằng chênh lệch chỉ khoảng mười cấp, nhưng vẫn là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt.

Bạch Tự Tại này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Viễn, so với cao thủ như Tạ Yên Khách thì cũng chẳng thua kém gì. Xem ra lão già này không phải kiêu căng tự mãn khi viết những dòng đó, mà cũng có chút gì đó thật.

"A Di Đà Phật! Tại hạ chính là Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm Tự!" Vương Viễn đứng dậy tự giới thiệu.

"Hừ!"

Bạch Tự Tại liếc nhìn Vương Viễn rồi khịt mũi lạnh lùng: "Ta còn tưởng người thiên hạ đệ nhất là kẻ thế nào, hóa ra cũng chỉ là con lừa ngốc của Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma Tổ Sư của Thiếu Lâm Tự các ngươi chẳng qua cũng chỉ là một gã phiên bang người Hồ, võ thuật Thiếu Lâm sao có thể so sánh với võ thuật Trung Hoa cơ chứ!"

"Ha ha!"

Đối với đánh giá của Bạch Tự Tại, Vương Viễn có chút khinh thường

Tông sư võ học một thế hệ như Vương Vũ từng nói, không có võ thuật mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Không cần biết là võ thuật nước ngoài hay võ thuật Trung Hoa, chỉ cần biết nếu ngươi mỗi ngày cứ ở trong cái giếng của mình mà khoe khoang khoác lác, chân tay khẳng định sẽ yếu mềm, không thể đánh lại người vẫn luôn kiên trì luyện tập mỗi ngày.

Chỉ bằng tầm mắt này của Bạch Tự Tại, mà cũng dám nhận bản thân là tông sư?

Vương Viễn thản nhiên nói: "Tuy rằng Đạt Ma Tổ Sư là người Hồ ở Thiên Trúc, nhưng phần lớn võ công của Thiếu Lâm là do những tăng nhân ở Thiếu Lâm Tự sáng tạo nên, đương nhiên cũng là võ thuật của người Trung Hoa! Bạch sư phụ, một khi đã có sự kỳ thị phân biệt thì võ học sẽ trở nên kém cỏi, xem ra cảnh giới của ngươi vẫn chưa đủ đâu!"

"Ha ha ha ha!"

Bạch Tự Tại đột nhiên bật cười sảng khoái nói: "Hay cho một con lừa ngốc cuồng vọng! Dám nói cảnh giới lão phu không đủ, ngay cả lão lừa ngốc Đạt Ma kia hay đồ mũi trâu thối tha Trương Tam Phong, cũng không phải là đối thủ của lão phu đâu."

"Ừm... ngươi nói rất đúng!"

Vương Viễn gật đầu.

“Ngươi cũng nghĩ vậy sao?” Bạch Tự Tại thấy Vương Viễn hùa theo lời mình thì vô cùng khoái trá.

"Đúng vậy!" Vương Viễn thành thật nói: "Xét về khả năng khoe khoang khoác lác, ta đồng ý ngươi là mạnh nhất! Đạt Ma hay Trương Tam Phong gì đó có hợp sức cũng không phải là đối thủ của ngươi."

Cách tốt nhất để đối phó với một kẻ không biết xấu hổ, chính là không để ý tới hắn, hoặc trực tiếp vạch trần hắn.

Bạch Tự Tại này ngang ngược như thế, đương nhiên Vương Viễn sẽ không thể nhìn nổi, trực tiếp đâm thẳng một lời vào tim lão.

Ngươi nói cái gì chính là cái đó, ngươi giỏi nhất là khoe khoang bốc phét!

"Khốn khiếp!"

Bạch Tự Tại thích khoe khoang như vậy, đương nhiên là một kẻ rất coi trọng thể diện, bị Vương Viễn nói thế thì tức đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Con lừa ngốc này, ngươi dám coi thường lão phu?"

“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!" Vương Viễn nói: “Nếu ngươi mạnh đến thế thì tại sao phái Tuyết Sơn của ngươi lại phải sống ẩn cư? Vì sao những nhân vật tiếng tăm được mọi người kính trọng trong Võ Lâm lại không có phái Tuyết Sơn các người? Tự cao tự đại chính là từ sinh ra để dành cho ngươi!"

"Ta...Ta..."

Vương Viễn liên tiếp tung ra hai đòn đánh khiến trong lòng Bạch Tự Tại cảm thấy rất khó chịu.

“Nghe nói vợ của ngươi còn bỏ trốn với Đinh Bất Tứ? Có phải người ta chê ngươi bất lực không?" Thấy Bạch Tự Tại không nói được gì, Vương Viễn bổ xuống một nhát đao cuối cùng.

Lão già Bạch Tự Tại này trước đây thực ra khá bình thường, tuy rằng có chút ngông cuồng ngạo mạn nhưng đối mặt với những môn phái lớn như Thiếu Lâm Võ Đang cũng không dám khoe khoang. Sở dĩ bây giờ lão ta trở nên kiêu căng phách lối như thế là bởi vì vợ đã rời nhà trốn đi, khắp giang hồ đồn đại là bỏ chạy cùng Đinh Bất Tứ, khiến Bạch Tự Tại bị kích thích và biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Cho nên trong lòng Bạch Tự Tại hận nhất chính là Đinh Bất Tứ, câu này của Vương Viễn không chỉ đâm trúng chỗ đau của Bạch Tự Tại, mà còn bóng gió nói lão ta không bằng Đinh Bất Tứ, khiến Bạch Tự Tại trực tiếp bùng nổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận