Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 859: Tới Yến Kinh

“Ồ… nhiệm vụ này cũng thú vị đấy!”

Vương Viễn thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm hiệp nghĩa của mình tăng thêm 1000 thì bật cười khanh khách.

Chậc chậc, không hổ là nhiệm vụ Phật môn, trước làm chuyện xấu sau làm chuyện tốt, điểm hiệp nghĩa không giảm mà còn tăng, còn lại còn lời thêm 500 điểm nữa chứ.

Song ngẫm lại cũng đúng, Phật môn chú trọng “buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật”, tục ngữ còn có câu “lãng tử hồi đầu, vàng chẳng đổi”, người tốt làm chuyện tốt cả đời, đến khi làm một chuyện xấu cũng bị bôi nhọ đủ kiểu sau lưng.

Người xấu cả đời làm chuyện xấu, đột nhiên làm một chuyện tốt chính là công đức lớn.

Xã hội, xã hội cả!

“A di đà phật!”

Lạt Ma môn rút lui, Thần Sơn thượng nhân cũng khoan thai bước ra từ phía sau đại điện, ung dung nói: “Không hổ là cao đồ của phương trượng Huyền Từ, nói một câu đã đẩy lùi quân địch, giúp chùa Thanh Lương ta tránh khỏi tai họa ngập đầu, đúng là công đức vô lượng.”

Vương Viễn chả rõ lão già này đang chửi hay đang khen mình nữa, hắn khoát tay nói: “Phương trượng Thần Sơn quá lời rồi, giờ đã có thể trả lại kinh thư Thiếu Lâm tự chưa?”

Hắn nhớ rõ mục đích của mình khi đến đây, kinh thư mới là chuyện quan trọng nhất chứ chẳng có thời gian đâu mà nghe con lừa trọc Thần Sơn này tâng bốc.

“A di đà phật!”

Thần Sơn Thượng Nhân lạnh nhạt bảo: “Quyển kinh thư kia vốn là của Thiếu Lâm tự, sư chất Đại Xuân lại cứu chùa Thanh Lương trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, lão nạp phải trả lại mới đúng, đáng tiếc hiện tại kinh thư không nằm trong tay lão nạp.”

“Cha tiên sư nhà ông!” Vương Viễn nghe mà phát cáu, cố nhịn cơn giận bừng bừng lại, lôi thủ dụ Mật Tông ra nói: “Phương trượng Thần Sơn, ngài có biết đây là gì không? Tiểu tăng có thể bảo họ lui quân, cũng có thể kêu họ trở lại lần nữa, ngài phải suy nghĩ thật kĩ đấy nhé!”

“Sư chất Đại Xuân chớ tức giận!”

Thần Sơn thấy vậy, vội vàng nói: “Kinh thư mặc dù không nằm trong tay lão nạp nhưng ta có thể nói cho ngươi biết vị trí hiện tại của nó.”

“Ở đâu?” Vương Viễn hỏi.

“Ngươi có biết tám bản kinh thư kia là gì không?” Thần Sơn thượng nhân lại hỏi.

“Sư phụ ta không nói.” Vương Viễn lắc đầu.

“Tám bản kinh thư đó chính là [Tứ Thập Nhị Chương Kinh]!” Thần Sơn Thượng Nhân nói luôn: “Chia đều cho các kỳ chủ quân Bát kỳ cất giữ, hiện tại toàn bộ đều đang ở trong hoàng cung Yến Kinh, còn cụ thể ở đâu, rơi vào tay ai ta cũng không rõ lắm.”

“ [Tứ Thập Nhị Chương Kinh]?” Nghe Thần Sơn Thượng Nhân nói vậy, Phương Đông Chưa Tỏ cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Vương Viễn rồi nhắn vào khung trò chuyện riêng: “Này có tính là nhiệm vụ của hai ta mâu thuẫn không?”

“Không!”

Vương Viễn suy tư chốc lát rồi nói: “Thứ hoàng đế Đại Tống muốn là gì?”

“Bảo tàng!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp.

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Thứ Huyền Từ muốn là Tứ Thập Nhị Chương Kinh, không phải ngươi nói bản đồ bảo tàng và kinh thư khác nhau sao? Đến lúc đó ngươi cầm bản đồ, ta lấy kinh thư là được.”

“Vấn đề là không biết Huyền Từ có mơ ước đến bảo tàng hay không.” Phương Đông Chưa Tỏ còn lấn cấn.

“Không vấn đề gì!” Vương Viễn nói: “Dẫu sao Huyền Từ cũng cần thể diện, hơn nữa không phải lão là con dân của hoàng đế Đại Tống à? Ta nghĩ lão còn chưa điên cuồng đến mức muốn làm hoàng đế đâu, cùng lắm là lấy bảo tàng rồi quyên cho quân đội mà thôi.”

Vương Viễn cũng coi như hiểu rõ Huyền Từ.

Huyền Từ mặc dù là một nhân vật chính trị thích dùng mánh lới đùa bỡn người khác nhưng lão một lòng vì nước, hơn nữa bản chất không xấu, càng không phải loại người vì quyền lực mà mất trí. Cứ cho là lão mơ ước bảo tàng đi, thì mục đích chỉ có một, đó chính là quyên cho quân đội triều đình để chống lại Đại Liêu.

Cho nên nếu Huyền Từ hỏi đến tung tích bảo tàng, Vương Viễn chỉ cần bẩm báo lại đúng sự thật, lão chắc chắn sẽ không nói gì.

“Vậy nơi ở của Hành Si hòa thượng thì sao?”

Vương Viễn lại hỏi Thần Sơn.

“Hành Si đã rời khỏi phàm trần thế tục!” Thần Sơn đáp: “Phương Đông thí chủ tìm Hành Si cũng là vì [Tứ Thập Nhị Chương Kinh], hiện tại ngươi đã biết được tung tích của nó thì cần gì phải đi làm phiền người đã về với cõi Phật chứ.”

Nói tới đây, lão còn nhìn Vương Viễn với ánh mắt sâu xa, ý ám chỉ rõ rành rành.

Lão già Thần Sơn này đúng là âm hiểm, ngoài mặt nói là không nên quấy rầy Hành Si, kỳ thực hàm ý bên trong rõ ràng là đang ám chỉ Phương Đông Chưa Tỏ: “Tiểu tử, thứ ngươi muốn cũng là thứ mà hòa thượng kia muốn, hai ngươi mau đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi.”

May mà Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ đã có được thứ mình muốn, nếu không với nhiệm vụ xung đột như vậy, hai người sợ rằng không thể không phân cao thấp.

Đều là nhiệm vụ trò chơi, nếu xung đột thì dù là bạn cũng phải nói chuyện dựa vào thực lực bản thân mới được.

“Đã như vậy, chúng ta không làm phiền ngài nữa!”

Hai người Vương Viễn không thèm để ý đến mấy lời gây xích mích của Thần Sơn thượng nhân, thi lễ với lão một cái rồi lập tức rời khỏi chùa Thanh Lương, chạy thẳng đến thành Yến Kinh.

Thành Yến Kinh là một trong bốn đô thành lớn ở phương Bắc.

Triệu Vương Phủ nước Kim, Đại Minh và hoàng cung Mãn Thanh đều nằm ở đây.

Trước kia Vương Viễn từng đến đây một lần.

Hai người Vương Viễn đi thẳng tới Tử Cấm Thành, ngước nhìn cung điện nguy nga, lộng lẫy mà choáng ngợp không thôi.

Là người hiện đại, hai người dĩ nhiên đã từng đến cố cung hoàng thành nên có chuẩn bị tâm lý trước sự rộng lớn của hoàng cung. Nhưng dẫu có chuẩn bị kỹ càng thế nào cả hai cũng không ngờ đến hoàng cung trong trò chơi còn lớn hơn thực tế gấp mấy lần.

“Tứ Thập Nhị Chương Kinh” chẳng qua là mấy quyển kinh mà thôi, để trong thư phòng cũng phải mất một lúc lâu mới tìm được, giờ mà đi tìm mấy quyển kinh trong hoàng cung rộng lớn thế này thì khác nào ép khô người ta?

“Tiểu Phương này, ngươi nói xem trong nguyên tác mấy quyển kinh kia nằm trong tay ai?” Vương Viễn sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng quay sang hỏi Phương Đông Chưa Tỏ với vẻ đầy bất đắc dĩ.

“Phải xem giai đoạn nào đã!”

Phương Đông Chưa Tỏ giải thích: “Mới đầu tám bản Tứ Thập Nhị Chương Kinh nằm trong tay các kỳ chủ quân Bát kỳ, sau đó lại phân tán khắp nơi. Nguyên tác có đề cập, một quyển trong tay Trung Ngao Bái, một ở chỗ Ngô Tam Quế, Hoàng thái hậu và thủ hạ Thụy Đống nắm ba quyển, trong tay Khang Thân Vương một quyển, Hoàng đế và lão Hoàng đế một quyển. Giai đoạn sau cả tám bản kinh tư đều nằm trong tay Vi Tiểu Bảo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận