Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1385: Ẩn ý của NPC

“Ra là vậy… Ta còn đang băn khoăn không biết có giúp được gì không đây…” Hiểu được ý của Hoàng Dung xong, Vương Viễn đột nhiên thấy hơi thất vọng.

Bầu không khí vất vả lắm mới sục sôi nhiệt huyết, Vương Viễn cũng muốn vì dân vì nước một lần, lại bị Hoàng Dung dội thẳng cho một gáo nước lạnh vào đầu.

Cảm giác đó giống như bản thân đã cởi sạch quần áo trèo lên giường, sẵn sàng đâu vào đấy cả rồi lại đột nhiên phát hiện chưa có biện pháp an toàn… phải nói não nề không chịu được!

“Ngộ Si đại sư có lòng là Dung Nhi mừng rồi!” Hoàng Dung nói: “Cuộc chiến này không phải các ngươi cứ vào giúp là được… Đại quân Mông Cổ huấn luyện nghiêm chỉnh, binh mã hùng mạnh, quân Tương Dương chúng ta chống đỡ đã chẳng dễ dàng gì rồi huống chi là các ngươi. Sau lưng chúng ta là đất nước và người dân, tuyệt đối không thể lùi bước. Ngộ Si đại sư là người ngoài, cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc, chỉ cần đợi ở Tuyệt Tình Cốc là được, sẽ không bị kéo vào chuyện này.”

“A di đà phật!” Vương Viễn chắp tay niệm một tiếng phật hiệu: “Vậy tiểu tăng chỉ có thể chúc mọi người may mắn.”

“Cáo từ!”

Hoàng Dung chào tạm biệt Vương Viễn xong thì dẫn mọi người rời đi.

Vương Viễn đứng bên vách núi ngẩn người.

“Đáng tiếc thật đấy!”

Lúc này loáng thoáng nghe có tiếng Nhất Đăng đại sư thở dài: “Nếu trở lại vài thập niên trước khi ta vẫn còn là người đứng đầu một nước, cục diện bế tắc này cũng sẽ không xảy ra…”

“???”

Vương Viễn nghe được lời cảm thán của Nhất Đăng đại sư thì thoáng nhướng mày, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó.

Theo lý giải của Vương Viễn đối với NPC cấp cao, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhắc đến những chi tiết vô dụng.

Nếu cố tình để người chơi nghe được thì chắc chắn là muốn tiết lộ thông tin gì đó.

NPC cấp cao ai nấy đều gian trá cả, biết có hệ thống ở đó theo dõi nên không thể trắng trợn cho người chơi đi cửa sau.

Dù sao bọn họ cũng không đề cập đến bất kỳ chiến thuật nào trong trò chơi, người chơi có thể từ đó lĩnh ngộ ra ẩn ý hay không phải xem năng lực.

Hoàng Dung thông minh bực nào chứ, nàng ta chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tự nhủ những lời đó. Nhất Đăng đại sư tích chữ như vàng, không màng danh lợi, hiểu rõ đời chỉ là hư ảo, cũng sẽ không đột nhiên nhắc lại chuyện mình từng làm hoàng đế.

Sở dĩ bọn họ cố ý nói những lời này cho Vương Viễn nghe, tất nhiên là đang ám chỉ thông tin nào đó.

Vương Viễn chau mày, cẩn thận suy nghĩ lại lời hai người mới nói vừa rồi.

Ý của Hoàng Dung là: Chuyện này người chơi không thể giải quyết, bởi vì quân đội của người Mông Cổ rất mạnh…

Ý của Nhất Đăng là: Nếu ta là người đứng đầu một nước chắc chắn có thể xử lý được…

Hai ý này nếu tách riêng ra thì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một câu cảm thán thông thường thôi.

Nhưng nếu gộp lại thì ý sẽ hoàn toàn khác.

Điều mà hai người muốn truyền đạt cho Vương Viễn chính là: Muốn giúp một tay cũng được, nhưng người chơi có nhiều đi nữa cũng không làm nên chuyện, bởi vì chỉ có quân đội mới đánh bại được quân đội.



Đúng vậy, điểm mấu chốt ở đây chính là quân đội.

Nếu Nhất Đăng đại sư vẫn còn là hoàng đế khẳng định có thể điều binh khiển tướng, tiếp viện Tương Dương.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn đột nhiên biết tiếp theo mình nên làm thế nào rồi.

Quân đội với người chơi mà nói là thứ tương đối xa xôi, mọi người đều là nhân sĩ võ lâm, chơi nhi nữ tình trường, bồi dưỡng thực lực cá nhân, ngoại trừ hai phái Huyền Sách và Thương Giáp ra thì không ai quen biết với quân đội cả.

Cho dù là hai môn phái quân đội như Huyền Sách và Thương Giáp cũng không có năng lực điều binh khiển tướng.

Nhưng Vương Viễn lại khác.

Hắn không chỉ có danh hiệu đồ đệ của phượng trượng Huyền Từ Thiếu Lâm tự mà còn có thân phận Nam Viện Đại Vương nước Liêu khiến người người trong giang hồ phải khiếp sợ.

Thân phận này có trâu bò không?

Khái quát lại một câu chính là – Hoàng đế nước Liêu Tiêu Phong là huynh đệ với ta.

Nam Viện Đại Vương đời trước chấp chưởng binh mã nước Liêu, cho dù Vương Viễn không có quyền lực thì đi thuyết phục Tiêu Phong phái binh hỗ trợ thủ thành cũng không hẳn là việc khó ha?

Vả lại Vương Viễn không chỉ có mỗi nước Liêu làm át chủ bài, trong tay hắn còn có lệnh bài Đoàn Thị Đại Lý… Lệnh bài kia dĩ nhiên chỉ dùng được ở Đại Lý nhưng Vương Viễn cảm thấy quan hệ giữa Đại Lý với Đại Tống là môi hở răng lạnh, thuyết phục Đoàn Chính Thuần mang binh hỗ trợ chắc là được.

Từ Đoạn Trường nhai về đến Thủy Tiên sơn trang, Vương Viễn bắt đầu suy nghĩ đối sách. Điều binh khiển tướng không phải là chuyện nhỏ. Đối với tầng lớp thống trị mà nói, ngươi đòi tiền hắn, hắn chắc chắn không sao cả, nhưng ngươi đòi binh với hắn, vậy cơ bản là đâm vào cột sống của hắn. Đây là giới hạn cuối cùng của các đế vương.

Cứ nhìn Lưu Bang, rồi lại nhìn Triệu Khuông Dận mà xem, xưa nay đế vương đều sẽ không đặt binh quyền vào tay người khác. Bọn họ đối với anh em giành chính quyền với mình còn như vậy, huống chi là Vương Viễn.

Vương Viễn dù có thân phận thế nào thì hắn cũng là Nam Viện đại vương của nước Liêu, đi ra nước ngoài mượn binh nào sẽ dễ dàng như vậy. Chuyện khác không nói, ít nhất cũng phải thuyết phục Tiêu Phong xuất binh cho mình trước đã.

Nói đến Tiêu Phong, Vương Viễn phải gọi là mặt ủ mày ê. Đừng thấy Tiêu Phong và Vương Viễn có quan hệ vào sinh ra tử, nhưng đối với Vương Viễn mà nói, một cửa ải Tiêu Phong này vừa vặn là cửa ải khó xử lý nhất.

Chuyện này ngược lại cũng không phải bởi vì Tiêu Phong quá để ý đến binh quyền của mình, mà vừa hay ngược lại, y không hề để ý đến dưới tay mình có bao nhiêu binh lính, mà lại quan tâm đến vấn đề nếu đánh nhau rồi, dân chúng tướng sĩ có thương vong hay không…

Khi một đế vương có tấm lòng và khí phách lo cho cả thiên hạ, vậy chính là người khó giải quyết nhất.

Các đế vương khác, bọn họ không giống như Tiêu Phong, tất cả đều xuất phát từ quan điểm của muôn dân trong thiên hạ, mà bọn họ đều chỉ biết đến lợi ích, tướng sĩ dưới tay chẳng qua cũng chỉ là lợi thế để đổi lấy lợi ích mà thôi.

Lính Mông Cổ thế như chẻ tre, bởi vì có một khúc xương cứng Đại Tống này mới không thể thống nhất thiên hạ được, nếu để cho Mông Cổ gặm mất Tương Dương, mất đi sự kiềm hãm của Đại Tống, vậy đối với những quốc gia khác mà nói đây tuyệt đối là chuyện không hề có lợi ích một chút nào.

Cho nên lần này giúp Quách Tĩnh ngăn cản Mông Cổ xâm lược, cũng là giữ lại một đường lui cho mình. Nói một cách tương đối, thì như vậy càng dễ thuyết phục bọn họ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận