Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1241: Thăng cấp lên tuyệt học

Viên Chân tuy là BOSS cấp 140 nhưng trong tình huống không phòng bị, ăn một đòn của Vương Viễn cũng khó mà đỡ nổi.

“Phụt!”

Viên Chân phun máu đầy miệng, bay văng ra ngoài, đụng ầm lên vách tường, từ từ trượt xuống dưới, thanh máu trên đầu suýt soát chạm đáy…

“Ngươi… Ngươi…”

Y quay đầu lại, chỉ tay vào Vương Viễn, đến giờ vẫn không thể tưởng nổi: “Ngươi giở trò… Không… Không phải đã nói hai bên cùng có lợi sao?”

“Có cái lìn ấy! Cùng có lợi là ta lợi hai lần!” Vương Viễn khẽ mỉm cười, đi tới đập thêm một phát tiễn Viên Chân về với Phật Tổ Như Lai.

Làm người phải có điểm mấu chốt!

Ngày thường Vương Viễn có vô liêm sỉ đến đâu cũng chưa từng làm chuyện gì hại nước hại dân, gieo họa cũng không phải chuyện tốt lành gì cho cam.

Tên hòa thượng Viên Chân chó má này một tay dựng lên tổ chức tà giáo như Thiên Lý giáo, tàn ác đến độ trời không dung nổi, Vương Viễn há có thể tùy tiện tha cho y.

Huống chi tên khốn này còn mượn danh nghĩa Thiếu Lâm tự để làm điều ác, chuyện này mà truyền ra ngoài, thế chẳng phải là tiếng xấu của Thiếu Lâm tự đồn xa sao?

Cả đời lão hòa thượng Huyền Tử coi trọng nhất chính là thanh danh của Thiếu Lâm tự, nếu môn phái của mình dính tiếng xấu, Vương Viễn cũng không được lợi lộc gì cả, về tình về lý, hắn đều không thể để Viên Chân sống sót rời đi.

Giết chết Viên Chân xong, Vương Viễn thò tay sờ soạng trên người y một hồi.

Lúc còn sống y đã giao hết công pháp bí tịch cho Vương Viễn nên trên người không còn thứ gì đáng tiền cả, chỉ còn một khối lệnh bài kỳ quái.

Trên lệnh bài viết một chữ “Triệu”, bên cạnh là một hàng chữ xiêu vẹo không rõ là gì, song nhìn khá giống kiểu chữ trong doanh trại Mông Cổ đóng ngoài thành Tương Dương dạo trước.

[Lệnh Bài Nhữ Dương Vương Phủ]

Loại hình: Đạo cụ

Giới thiệu: Lệnh bài đặc biệt cho thuộc hạ của Quận chúa Nhữ Dương Vương Phủ Triệu Mẫn

“Triệu Mẫn là ai nhỉ? Nhữ Dương Vương Phủ ở đâu?” Trên đầu Vương Viễn nhảy lên toàn dấu chấm hỏi, tiện tay nhét lệnh bài vào trong ngực, sau đó xoay người bước tới cạnh xác Dương Đỉnh Thiên.

Vương Viễn do dự chốc lát xong vẫn vươn tay ra mò mẫm một vòng.

Nói thật, Dương Đỉnh Thiên là BOSS lớn thì trên người hẳn có nhiều đồ tốt lắm, hắn không muốn lãng phí cơ hội này chút nào.

Nhưng những người khác đang vây công Trương Vô Kỵ, không rảnh ra đây mò xác BOSS, hắn chỉ có thể làm giùm.

Phúc duyên của Vương Viễn quả thực khiến người khác không dám tâng bốc, chỉ thấy hắn sờ sờ mấy cái, lôi ra dăm ba thứ lặt vặt trên người Dương Đỉnh Thiên.

Cuối cùng Vương Viễn cũng mò ra được một quyển sách.

[U Minh Quỷ Trảo]

Loại hình: Quyền chưởng

Phẩm chất: Cao cấp

Giới thiệu: Võ học độc quyền do Dương Đỉnh Thiên sáng tạo ra

Điều kiện học tập: Lực tay 53, căn cốt 124, ngộ tính 35

Giới thiệu công pháp: Võ học do Dương Đỉnh Thiên sáng tạo ra, có thể phá chân khí hộ thân gây sát thương trực tiếp lên đối thủ

“Cha tiên sư nhà nó! Rác rưởi, rác rưởi!”

Vương Viễn muốn sụp đổ, đột nhiên cảm thấy nhà thiết kế trò chơi này tràn ngập ác ý đối với hắn, sao cứ nhằm vào hắn mọi lúc mọi nơi vậy?

Trước kia ngộ tính của Vương Viễn chỉ có vỏn vẹn mười điểm, không học được võ học muốn học cũng chỉ biết im lặng chấp nhận, hiện tại ngộ tính của hắn cũng tăng lên 30 rồi, thế mà vẫn không học nổi nhiều thứ, chơi game đến trình độ này không biết có phải là bi ai không nữa?

Song ngẫm kĩ lại thấy cũng đúng.

Không có nhiều kỳ ngộ thì sao có thể luyện công phu đến trình độ như Dương Đỉnh Thiên được, vậy thì sao ngộ tính có thể thấp chứ? Hơn nữa “U Minh Quỷ Trảo” là võ học đặc biệt phá được chân khí hộ thân, chỉ số thông minh như Quách Tĩnh thì đố tạo ra được.

Sau khi mò xác BOSS xong, Vương Viễn lập tức gia nhập hàng ngũ vây công Trương Vô Kỵ.

Lúc nhìn thấy thanh máu trên đầu y, Vương Viễn muốn câm nín.

Hắn đã tiễn Dương Đỉnh Thiên về chầu trời rồi mà thanh máu của tên Trương Vô Kỵ vẫn đầy… BUG trá hình này có còn nhân tính hay không hả?

Xem ra không có công pháp phá chân khí hộ thân thì không ai có thể làm Trương Vô Kỵ bị thương được.

“[U Minh Quỷ Trảo] này ai học?” Vương Viễn giơ sách lên hỏi.

“Mấy người chơi quyền cước thôi!” Bạch Hạc Lưỡng Sí liếc nhìn thông tin chi tiết của công pháp rồi nói.

Chơi quyền cước không thể dùng binh khí nên khá thua thiệt, cho nên người chơi quyền cước trong chốn giang hồ không nhiều.

Trong đội ngũ chỉ có Vương Viễn, Tống Dương, Hoa Phi Hoa và Mario là chơi quyền cước, thật ra trước kia Mario cũng dùng kiếm, sau khi phát hiện ra sự thần kỳ của “Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ” mới vứt kiếm chơi quyền, từ đó viết nên một giai thoại vô cùng đặc sắc trong giang hồ.

Ngộ tính của Vương Viễn không đủ, nếu không còn lâu hắn mới nhường U Minh Quỷ Trảo.

“Trảo? Quá dung tục!” Tống Dương quá quen thuộc với Vương Viễn và Mario nên đặc biệt có thành kiến với chiêu thức loại “trảo”.

“Không thích hợp với ta…” Hoa Phi Hoa cũng bày tỏ mình không muốn học, gã dùng Thái Cực Quyền chuyên mượn lực đả lực, là công pháp loại hình chống chịu, bắt tóm mặc dù cũng thuộc quyền cước nhưng lối đánh khác hoàn toàn.

“Ta học, ta học!”

Mario cũng là đệ tử Võ Đang, nhưng gã tu Thái Cực Quyền là phụ, chuyên chú nhất vẫn là “Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ”, lối đánh giống “U Minh Quỷ Trảo” nên đã giơ tay từ lâu rồi.

“Lời to cho ngươi!”

Vương Viễn tiện tay ném “U Minh Quỷ Trảo” cho Mario.

Mario vỗ hai tay vào nhau, “U Minh Quỷ Trảo” hóa thành một luồng sáng tím chui vào trong cơ thể gã, sau đó người gã lại lóe lên ánh sáng vàng.

Vương Viễn biết đó là dấu hiệu khi học được tuyệt học.

“Chuyện gì thế?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Võ học cùng loại, thăng cấp!” Mario đắc ý nói: “Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ của ta giờ là tuyệt học rồi, có kèm theo hiệu quả phá chân khí hộ thân.”

“Đậu mòe!!!”

Vương Viễn rầu rĩ không thôi.

Rõ ràng là mình mò ra được, thế mà lại lời to cho Mario, nếu không phải ngộ tính không đủ, e rằng thứ biến thành tuyệt học chính là “Ác Long Đào Tâm Trảo” của mình rồi.

“Bạn học Tiểu Trương, ăn một chưởng của Bát thúc đây!”

Võ công thăng cấp, Mario thầm kích động không thôi, tung người nhảy tới cạnh Trương Vô Kỵ, miệng thì kêu “ăn một chưởng”, tay lại sử dụng “Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ”, chộp lấy Trương Vô Kỵ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận