Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1410: Giành chiến thắng lớn

Bấy giờ Vương Viễn đã dẫn theo thiết kỵ nước Liêu áp sát đại bản doanh Mông Cổ.

Cùng là thiết kỵ nhưng bên nước Liêu được chỉnh đốn trong mấy ngày, ăn uống đủ, ngủ nghỉ no say, còn thiết kỵ Mông Cổ lại ăn không ngon ngủ không yên, giờ thêm hoảng hốt lo sợ, kết cục của trận chiến này ra sao hiển nhiên có thể đoán được.

Sau mấy đợt giáp công, lính Mông Cổ bị giết nhiều vô số kể, mũ giáp vũ khí vất la liệt đầy đất.

“Nghe lệnh ta! Toàn quân rút lui đến Phàn Thành!!!”

Mông Kha thấy tình thế khó mà cứu vãn được nữa, vội vàng ra lệnh rút lui.

Tướng sĩ Mông Cổ may mắn còn sống sau khi nhận được chỉ thị thì nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ, chạy trốn thẳng về hướng Phàn Thành.

“Thành công rồi!”

Thấy binh lính Mông Cổ chạy trối chết khắp nơi, Vương Viễn siết chặt hai nắm tay, nhiều ngày sử dụng chiến thuật quấy rối cả ngày lẫn đêm như vậy, cũng không hề uổng phí. Người Mông Cổ cuối cùng cũng bị dày vò đến mức tinh thần sụp đổ. Vụ tập kích bất thình lình ập đến trong đêm này, đã thành một cọng rơm cuối cùng đè chết người Mông Cổ.

Tinh thần của bọn họ đã căng thẳng suốt một thời gian dài, lúc này trực tiếp sụp đổ, khiến trong lúc nhất thời binh bại như núi lở.

Không ngờ người Mông Cổ uy chấn thiên hạ, cũng có lúc thê thảm như vậy.

Suy cho cùng vẫn là Chu Nguyên Chương, nói đến đối phó với người Mông Cổ, không người nào chuyên nghiệp hơn y hết.

Vương Viễn ngồi ở ghế trên, đợi nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời trong lòng cũng thầm suy đoán, phần thưởng của nhiệm vụ cấp bậc Chí Cao Vô Thượng này, không biết sẽ hậu hĩnh cỡ nào đây. Thế nhưng đợi rất lâu, hắn vẫn không nhận được nhắc nhở “hoàn thành nhiệm vụ.”

“?”

Hắn thầm buồn bực, đã xảy ra chuyện gì vậy, không phải người Mông Cổ đã bị đánh chạy rồi sao? Sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành? Lẽ nào còn có nhiệm vụ phía sau nữa sao?

Ngay khi Vương Viễn đang thầm ngạc nhiên, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng chim kêu bên tai, rồi một bóng người từ trời giáng xuống, người tới có tóc mai bạc trắng, tay phải trống không, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn màu đen sì, phía sau còn có một con chim vô cùng xấu xí nữa, người này chính là người quen của Vương Viễn, Thần Điêu Dương Quá.

“Ngộ Si đại sư, đã lâu không gặp, cảm ơn ngươi đã dẫn binh tới đây giải vây cho thành Tương Dương!” Sau khi nhìn thấy Vương Viễn, Dương Quá đi lên gửi lời cảm ơn tới hắn.

“Người hành hiệp trượng nghĩa vì dân vì nước mà!” Câu trả lời của Vương Viễn khá chính quy, đồng thời hắn cũng hỏi trong sự khó hiểu: “Người Mông Cổ đã chạy rồi, tại sao nguy cơ ở thành Tương Dương vẫn chưa được giải trừ?”

“Đây chính là nguyên nhân mà tại hại tới đây tìm Ngộ Si đại sư ngươi!” Dương Quá chỉ vào thành Tương Dương và bảo: “Quách bá bá có lời mời! Hắn muốn bàn bạc chuyện lớn với ngươi!”

“Quả nhiên có nhiệm vụ tiếp theo mà!”

Trong lòng Vương Viễn thầm nói: “Ta biết ngay, nhiệm vụ cấp bậc Chí Cao Vô Thượng này sẽ không dễ dàng hoàn thành như vậy.”

“Được rồi! Cũng đã lâu rồi ta chưa gặp Quách Tĩnh, lần này đi một chuyến tới thành Tương Dương cùng ngươi vậy!”

Nếu Quách Tĩnh đã cùng mời, vậy Vương Viễn hoàn toàn không có lý do để từ chối, dù sao mấu chốt của nhiệm vụ sau cũng nằm trên người y.

Vương Viễn gọi Cao Thăng Thái tới, kêu ông ta và Vi Tiểu Bảo dẫn quân trở về doanh địa tiếp tục đóng quân, sau đó mình dẫn Chu Nguyên Chương, đi cùng Dương Quá vào thành Tương Dương.

Đối với Vương Viễn mà nói, Chu Nguyên Chương chính là một sự tồn tại cấp pháp bảo mang lại chiến thắng bất ngờ, Quách Tĩnh kêu Vương Viễn qua bàn bạc chuyện lớn, tám phần là lại muốn sắp xếp chiến lược, mà Vương Viễn đối với chiến lược dốt đặc cán mai, cũng không thể hoàn toàn nhớ được lời của Quách Tĩnh, còn chẳng đơn giản bằng trực tiếp đưa Chu Nguyên Chương tới.



Sự rời đi của lính Mông Cổ, khiến thành Tương Dương lại khôi phục vẻ yên bình. Những năm này, người Mông Cổ không biết đã phát động bao nhiêu đợt tấn công chỉ vì công hạ Tương Dương.

Tướng sĩ trong thành Tương Dương, đều bất chấp sự an nguy đến tính mạng của mình, nói không chừng lần nào đó không thủ nổi thành, để người Mông Cổ xông vào trong, mỗi một lần đánh lùi binh lính Mông Cổ, mọi người đều có thể sống thêm một khoảng thời gian.

Vương Viễn đi theo Dương Quá một mạch tới phủ đại soái, chỉ nhìn thấy Quách Tĩnh đang ngồi trước hộp cát, nhíu chặt đôi mày lại, không biết đang nghiên cứu gì mà vô cùng tập trung, với võ công của y mà lại không hề phát hiện ra có người tới.

“Quách bá bá! Ngộ Si đại sư tới rồi!” Dương Quá hô một tiếng, lúc này Quách Tĩnh mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Uầy!

Khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của Quách Tĩnh, Vương Viễn không nhịn được mà cảm thán năm tháng đổi thay, thời gian trôi mau. Lần trước khi gặp y, y vẫn còn là một chàng trai trẻ, bên cạnh còn có một tiểu Hoàng Dung tinh quái, hai người còn đang ở độ tuổi thanh xuân, nhưng bây giờ Quách Tĩnh đã trưởng thành và cơ trí hơn, trên mặt phủ đầy nét tang thương, không khó để nhìn ra được, y vì thủ thành Tương Dương, trong nhiều năm như vậy không biết đã tốn hết bao nhiêu tâm huyết, bằng không với tu vi của y, lại từng tu luyện [Cửu Âm Chân Kinh], có già thêm mười mấy tuổi, cũng không đến mức già nua như vậy.

“Quách nguyên soái!”

Vương Viễn chắp hai tay lại với Quách Tĩnh một cách cung kính, sự khâm phục của hắn đối với Quách Tĩnh xuất phát từ tận đáy lòng.

Với tu vi võ công của y, vốn có thể ở đào Đào Hoa trải qua một đời tự do tự tại, vô lo vô nghĩ cùng với Hoàng Dung, cho dù là thiên hạ thay đổi hay là triều đại thay đổi, đều sẽ không ảnh hưởng đến một nhà bọn họ. Nhưng y lại không an phận ở trạng thái ấy, mà đặt mình vào sự an nguy của quốc gia, ở thành Tương Dương này canh chừng suốt mấy chục năm trời.

Khi người Mông Cổ chỉ huy binh tiến về phía nam, y đang thủ thành Tương Dương, khi người Mông Cổ bành trướng về phía tây, y vẫn còn đang thủ thành Tương Dương. Bây giờ người Mông Cổ càn quét đại lục Á Âu, chỉ còn lại Đại Tống kéo dài hơi tàn, cũng may còn có Quách Tĩnh thủ vững mấy chục năm như một ngày, mới khiến một đường phòng tuyến cuối cùng của Đại Tống chưa tan tác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận