Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 398: Trù nghệ

Dựa vào thủ đoạn lần trước Phi Vân Đạp Tuyết giúp Vương Viễn ứng phí chế tạo mà đoán, người này tuy là có tiền nhưng cũng là người không có lợi thì không dậy sớm. Lúc này vô duyên vô cớ đưa thêm hai nghìn lượng, không chừng lại muốn đưa mình cái nhân tình.

"Ha ha!"

Phi Vân Đạp Tuyết cười cười nói: "Ngay từ đầu ta cho rằng ba nghìn lượng là đòi hỏi quá đáng, nhưng bây giờ ta nghĩ giá trị của các vị là cái giá này!"

Đúng vậy, lúc mới đầu, trong lòng Phi Vân Đạp Tuyết trong lòng cũng có chút không an tâm. Dù sao bang Thánh Long cũng không phải bang phái nhỏ, muốn khiến bọn họ sụp đổ cũng không phải nói một cái là được.

Nhưng chuyện khiến Phi Vân Đạp Tuyết không thể tin được là, chỉ trong nửa ngày Vương Viễn đã khiến cho một bang hội lớn ba nghìn người đứng đầu thành chủ, bị đá ra khỏi top 100 trên bảng xếp hạng. Thủ đoạn như vậy đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Phi Vân Đạp Tuyết.

Cao thủ như vậy, Phi Vân Đạp Tuyết tự nhiên muốn dùng hết khả năng để lôi kéo những người này làm bằng hữu của mình.

Năm nghìn lượng đối với người bình thường chính là một khoản lớn, còn đối với Phi Vân Đạp Tuyết cũng chỉ là một con số, có thể lấy được thiện cảm của nhóm người lợi hại này cũng đáng giá.

Cái này gọi là cầm tiền đập ngươi làm bằng hữu của ta, đơn giản thô bạo nhưng lại vô cùng có tác dụng.

Quả nhiên, thấy Phi Vân Đạp Tuyết đưa thêm gần một nửa thù lao, mấy người Một Đám Ô Hợp tuy cố làm ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, nhưng vẫn khó có thể che giấu được vui mừng trên mặt.

Duy chỉ có Vương Viễn vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Vậy ta cảm ơn ý tốt của Vân đại ca!"

Nói xong, Vương Viễn rút ra bốn tấm ngân phiếu, tiện tay đưa cho mấy người Bôi Mạc Đình.

"Hả?"

Thấy Vương Viễn như sóng dữ không sợ hãi cầm tiền, sau đó dứt khoát chia tiền cho những người khác, Phi Vân Đạp Tuyết không khỏi liếc mắt xem trọng Vương Viễn lần nữa.

Theo hiểu biết của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn là một kẻ hám tài.

Đừng nói là loại người ham tiền, ngay cả người thường, được tăng thêm gần một nửa thù lao phải kích động biết ơn mới đúng. Nhưng vẻ mặt Vương Viễn lại cực kì bình tĩnh, hơn nữa không hề do dự mà đem tiền chia cho mọi người, điều này khiến Phi Vân Đạp Tuyết có chút kinh ngạc.

Mẹ của Phi Vân Đạp Tuyết nói với hắn ta, từ thái độ đối với tiền bạc có thể thấy được phẩm chất của một người. Thái độ hờ hững như vậy của Vương Viễn, nghiễm nhiên chính là một người quen nhìn trường hợp lớn, sợ rằng tiền bạc còn không đủ để khiến Vương Viễn động tâm.

"Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây!"

Cầm tiền và chia hết đồ ăn cắp xong, Vương Viễn bèn ôm quyền khách sáo với Phi Vân Đạp Tuyết, rồi đứng dậy định cùng nhóm Một Đám Ô Hợp rời đi.

Không phải Vương Viễn không muốn kết giao với người bạn Phi Vân Đạp Tuyết này, thế nhưng hắn không rõ tên này rốt cuộc định nhờ mình làm gì tiếp nữa.

Đưa trước một trăm lượng vàng tiền rèn đúc đã dám bảo mình giúp hắn vượt phụ bản, giờ thêm hai nghìn lượng vàng, không phải định mời mình đến giúp giết Thiên Sơn Đồng Lão đấy chứ?

Sớm chuồn đi mới là hành động sáng suốt.

Dù sao tiền dễ trả còn ân tình thì không.

Phi Vân Đạp Tuyết dùng tiền làm quà, má nó, ai có thể ngăn được.

Nhìn dáng vẻ của đám Mario mà xem, giờ Phi Vân Đạp Tuyết bảo bọn họ đi nhảy sông chắc cũng chẳng ai do dự… Làm người ấy mà, phải giữ sự tỉnh táo mọi lúc mọi nơi mới được.

"Ấy, sao không ngồi thêm lát nữa?"

Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn cầm tiền định đi ngay thì hơi ngẩn ra, mặc dù mọi người nói chuyện làm ăn tiền trao cháo múc nhưng lôi kéo tình cảm tóm lại vẫn là đạo lý đối nhân xử thế, cho dù là tình yêu ngắn ngủi trong ngõ hẻm, xong việc rồi vẫn phải vuốt ve an ủi một lát mà, nào có chuyện xách quần lên là đi luôn…

"Toàn Chân Các này là một người chú của ta mở!" Phi Vân Đạp Tuyết vội vàng nói: "Tài nấu nướng của chú ấy ổn lắm đấy, Ngưu ca không nếm thử à?"

"Đúng đó lão Ngưu!"

Mario ở bên cạnh cũng hùa theo: "Phi Vân là người không tệ, kết bạn tốt biết bao nhiêu…"

"Đúng là tuổi trẻ mà…"

Vương Viễn nghe vậy không nói gì, bốn người bạn này của hắn đúng là chưa từng bị cuộc sống vùi dập bao giờ, hôm nào đó bị bán đi có khi còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ.

Song Vương Viễn cũng không rời đi.

Không phải cho bốn người Mario mặt mũi… mà câu nói vừa nãy của Phi Vân Đạp Tuyết đã đả động hắn.

Người sống một đời, ai mà không có thứ yêu thích chứ, nhìn thể hình của Vương Viễn là biết hắn thích nhất gì.

Những thức ăn trên bàn nhìn ngon mắt thật, Vương Viễn một ngày ăn cơm cũng phải làm mấy món ngon, nghe Phi Vân Đạp Tuyết nói vậy nhịn không được thèm nhỏ dãi.

"Ở lại ăn chút cũng không thành vấn đề, chỉ cần hắn dám đưa ra yêu cầu, ông đây sẽ đứng dậy rời đi!"

Vương Viễn thầm lẩm bẩm một câu rồi ngồi xuống.

"Nếm thử món này đi! Đây chính là món tủ của chú ta đấy!" Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn ngồi lại thì tâm tình tốt hơn hẳn, vội vàng chỉ đĩa cá cách Vương Viễn không xa, ra hiệu bảo hắn nếm thử.

Vương Viễn không khách sáo nữa, gắp thức ăn cho vào miệng.

[Hệ thống thông báo: Bạn ăn món “Tây Hồ Thố Ngư”, mức giới hạn nội lực tăng vĩnh viễn 150 điểm. (chỉ có hiệu lực cho lần đầu tiên)]

"???"

Ăn một miếng cá vào bụng mà Vương Viễn lập tức sửng sốt cả người.

Trong trò chơi, tác dụng của đồ ăn chính là thêm thuộc tính, tay nghề nấu nướng của đầu bếp càng cao thì đồ ăn làm ra có đẳng cấp càng cao.

Dĩ nhiên, hiện tại trò chơi mới mở chưa được bao lâu, người chơi nghề đầu bếp đều có trù nghệ không cao lắm, đồ ăn làm ra chỉ thêm được thuộc lâm thời. Trước mắt chỉ có tửu quán của hệ thống mới có thể làm ra đồ ăn tăng thuộc tính vĩnh viễn.

Nhưng mọi người cũng biết đức hạnh của hệ thống rồi đấy, loại rượu và thức ăn có thể thêm thuộc tính chỉ có một chữ “quý”. Bình thường người chơi chỉ dám uống rượu nhấm lạc thôi, người chân chính có thể ăn thoải mái và tùy thích đều là kẻ có tiền hoặc là kẻ tham ăn thực thụ…

Trong trò chơi rượu và đồ nhắm là cấp năm.

Trứng gà các loại cũng là đồ ăn cấp năm… phật nhảy tường là món chính cấp một. Đẳng cấp trù nghệ càng cao thì đẳng cấp của thực đơn càng cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận