Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 877: Tàng bảo đồ

"Cung nghênh Thái hậu!"

Vương Viễn vươn tay, đỡ Thái hậu từ trong mật thất ra.

Chỉ thấy dưới thân thể Thái hậu có đặt chỉnh tề năm bản kinh thư.

Trong đó hai bản là của hoàng đế, ba bản khác là do Mao Đông Châu không biết tìm được ở nơi nào.

Mao Đông Châu này góp nhặt năm bản [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] vốn là để giao cho đảo Thần Long, kết quả lại tiện nghi cho hai người Vương Viễn.

"Thái hậu vừa mới khôi phục tự do, hai huynh đệ chúng ta sẽ không quấy rầy nữa! Cáo từ!"

Người hoàng thất, không ai là kẻ dễ bắt nạt cả.

Mới vừa rồi Vương Viễn đã uy hiếp Thái hậu giao ra [Tứ Thập Nhị Chương Kinh], coi như đã đắc tội bà ta rồi, hiện tại kinh thư đã tới tay, hoàng cung đương nhiên không nên ở lâu.

Cất kinh thư đi, hai người nhấc chân chuẩn bị rời đi.

"Phật gia, Phật gia! Giải dược của ta đâu!"

Thấy Vương Viễn muốn đi, Tiểu Quế Tử vội vàng nhào tới, ôm lấy đùi Vương Viễn.

"Tiểu Quế Tử ngoan!"

Vương Viễn xoa xoa đầu Tiểu Quế Tử nói: "Tam Thi Não Thần Đan này là độc dược mãn tính, phải một năm sau mới bắt đầu có tác dụng, cho nên ta không mang giải dược theo bên người. Chờ ta trở về lấy cho ngươi."

"Ông nội ngươi! Có phải ngươi lừa ta không hả?" Tiểu Quế Tử nghe vậy thì lập tức chửi ầm lên.

Dù sao cũng phải chết, Tiểu Quế Tử cũng không thèm giữ miệng nữa.

"Sao có thể như vậy chứ? Ta là người xuất gia! Người xuất gia không nói dối!" Vương Viễn thề thốt nói.

"Đây là ngươi nói đó! Nếu ngươi dám lừa ta, vợ ngươi chính là mẹ ta!" Tiểu Quế Tử lớn tiếng nói.

"???"

Đầu Vương Viễn đầy dấu chấm hỏi: "Đây là câu mắng người kiểu gì thế?"

"Mẹ gã là... kỹ nữ..." Phương Đông Chưa Tỏ nhỏ giọng nói.

"Đéo đỡ được! Tên khốn nạn này!" Vương Viễn không còn gì để nói: "Ta thề được chưa! Ta nhất định sẽ mang giải dược tới cho ngươi, nếu không bạn gái ta sẽ là mẹ ngươi!"

Tên khốn nạn này chính là nhân vật chính trong cốt truyện nội dung, trêu vào gã là dính vào kiện tụng cả đời. Nếu thật sự để Khang Hi đánh lên Thiếu Lâm tự, thì Vương Viễn chính là vật hi sinh trong ván cờ chính trị của Huyền Từ. Cho dù Tiểu Quế Tử không nói, Vương Viễn cũng không dám chậm trễ gã...

Hệ thống gợi ý: Bạn tiếp nhận nhiệm vụ ẩn [Hứa hẹn với Vi Tiểu Bảo]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Mang giải dược Tam Thi Não Thần Đan cho Vi Tiểu Bảo (Tiểu Quế Tử)

Phần thưởng nhiệm vụ: Hảo cảm Vi Tiểu Bảo + 20

Bối cảnh nhiệm vụ: Lời thề nói ra đã thành ước định, mời người chơi nhanh chóng mang giải dược Tam Thi Não Thần Đan tới cho Vi Tiểu Bảo.

Thời gian nhiệm vụ: Một tháng

"Cái này cũng có thể tạo ra nhiệm vụ?" Vương Viễn có chút bất ngờ.

Xem ra ở trong trò chơi không thể tùy tiện thề...

Trong hiện thực không có ai quản ngươi, muốn ăn nói bừa bãi như thế nào cũng được. Nhưng trong trò chơi, hệ thống chính là thiên đạo, mỗi một câu một hành động của người chơi đều nằm trong sự theo dõi của hệ thống, bất kỳ một câu hứa hẹn nào cũng có hiệu ứng luật pháp.

...

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ tìm một quán rượu yên tĩnh ngồi xuống. Phương Đông Chưa Tỏ thật cẩn thận dùng chủy thủ mở bìa của tám bản [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] ra. Bên trong mặt bìa rơi ra một đống da dê.

[Tàng bảo đồ long mạch Mãn Thanh]: Đồ vật trân quý (không thể sử dụng)

Bối cảnh đồ vật: Tài bảo của người Kim sau khi hạ táng được gom lại, chôn trong long mạch của người Kim. Cho dù bị người Hán phủ định sự thống trị, nhưng nếu đạt được bảo tàng này thì cũng có thể đông sơn tái khởi.

"Đây là tàng bảo đồ sao... Rách nát sắp thành bột phấn rồi..." Nhìn đống da dê trên bàn, Vương Viễn nhức đầu.

"Đúng vậy!"

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Có tàng bảo đồ này, là có thể hủy diệt long mạch của người Kim, đoạt được bảo tàng của bọn họ!"

"Chậc, chậc, chậc!" Vương Viễn lắc đầu nói: "Không biết lại có bao nhiêu bẫy rập hại người đâu!"

Nói xong, Vương Viễn thu tám bản kinh thư lại nói: "Ngươi lấy tàng bảo đồ của ngươi, ta lấy kinh thư của ta. Chờ ngươi tìm được tàng bảo đồ, đừng quên phân ta một chút!"

"Đó là chuyện đương nhiên! Vậy chúng ta gặp lại sau!"

Cất đống da dê rách đi, Phương Đông Chưa Tỏ ôm quyền với Vương Viễn, trực tiếp quay về Lâm An phục mệnh. Vương Viễn cũng tới trạm dịch, truyền tống về Thiếu Lâm tự.

"Sư phụ, ta đã trở về!"

Sau khi đi vào Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn hô to với Huyền Từ.

"Đã lấy được kinh thư về chưa?" Huyền Từ khẽ mở mắt, liếc nhìn Vương Viễn hỏi.

"Không làm nhục sứ mệnh!"

Vương Viễn rút xấp kinh thư từ trong lồng ngực ra nói: "Có phải tám bản [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] này hay không?"

"Đúng vậy!"

Hai mắt Huyền Từ tỏa sáng, sau đó vươn tay nhận lấy kinh thư, lại thuận tay sờ sờ trên mặt bìa sách.

"..."

Thấy Huyền Từ ngựa quen đường cũ sờ bìa sách như vậy, trong lòng Vương Viễn hốt hoảng. Mẹ nó... chẳng lẽ lão già Huyền Từ này thật sự là vì tàng bảo đồ sao?

"Không đúng!"

Sau khi sờ soạng tám bản kinh thư, Huyền Từ nhíu mày nói: "Ngươi xác nhận, đây là tám bản [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] của Thiếu Lâm tự chúng ta sao?"

"Đương nhiên xác định!"

Vương Viễn nói: "Đây chính là thứ ta mất bao nhiêu công sức mới có thể tìm được trong hoàng cung Yến Kinh đấy!"

"Không đúng! Bên trong chắc chắn phải có gì đó mới đúng!" Huyền Từ nói.

"Đúng là có thứ gì đó!"

Vương Viễn nói thẳng: "Là một đống da dê rách, gọi là tàng bảo đồ gì đó! Sư phụ, người trong phật môn chúng ta, sẽ không có dục vọng đối với mấy vật phàm tục đó chứ!"

Nếu Huyền Từ cũng biết trong sách có giấu đồ, thì Vương Viễn hiểu rõ việc này không lừa gạt cho qua được, thay vì cố gắng che giấu chẳng bằng nói thật ra. Tất cả mọi người đều là hòa thượng, Huyền Từ còn là cao tăng đắc đạo, nếu bởi mấy thứ tiền tài này mà trách phạt Vương Viễn, hiển nhiên là phải xin lỗi danh hiệu cao tăng của lão rồi. Ngược lại, nói rõ sự tình, còn có thể làm cho Huyền Từ ngậm bồ hòn làm ngọt.

"A di đà phật!"

Huyền Từ nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, vi sư đương nhiên không ham! Chỉ là bảo tàng này liên quan tới vận mệnh quốc gia của Đại Tống ta! Trăm ngàn lần không thể đánh mất, ngươi mau chóng giao ra đây đi!"

Xem ra lần này Huyền Từ thật sự nóng nảy, nếu đổi lại là lúc trước, cho dù lão già này biết Vương Viễn giấu đồ cũng sẽ nghĩ biện pháp lừa lấy về. Nhưng bây giờ lão lại trực tiếp yêu cầu Vương Viễn trả lại, hiển nhiên không muốn vòng vo với hắn.

"Chuyện này..."

Vương Viễn khó xử nói: "Thiếu Lâm tự chúng ta lấy tu hành làm gốc, cho nên ta chỉ mang kinh thư về thôi, còn tàng bảo đồ đã nộp lên cho triều đình Đại Tống rồi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận