Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1224: Tứ Cực Mê Long trận

"Làm cái đó làm gì?" Hoa Phi Hoa trả lời vô cùng ngang ngược, khiến cho Vương Viễn không còn đường nào phản bác.

Mấy tên cẩu thể thao điện tử quả nhiên mất trí rồi.

"Đây chắc là trận pháp rồi." Lúc này, một người chơi vóc dáng thấp bé ở bên cạnh Bạch Hạc Lưỡng Sí nói.

Người này tên là Thanh Trúc Tiểu Phiến, xuất thân Mộ Dung thế gia, cũng là đại cao thủ nổi danh trong giới. Người này không chỉ có thực lực cường hãn, mà còn biết chút chút về trận pháp.

"Trận pháp? Đây là trận pháp gì thế?" Nghe thấy hai chữ trận pháp, Vương Viễn quay đầu hỏi Tống Dương.

Không đợi Tống Dương trả lời, Thanh Trúc Tiểu Phiến đã trả lời: "Cái này gọi là trận ảo giác, hẳn là..."

"Sai! Đây không phải trận ảo giác!"

Thanh Trúc Tiểu Phiến còn chưa nói xong, Tống Dương đã trực tiếp ngắt lời: "Đây là Tứ Cực Mê Long trận!"

"Hả? Ngươi nghi ngờ ánh mắt của ta?" Thanh Trúc Tiểu Phiến nhướn mày, nghi ngờ hỏi Tống Dương.

Thanh Trúc Tiểu Phiến là cao thủ loại hình chiến thuật, thường ngày thích nghiên cứu trận pháp. Loại cao thủ này đa số đều rất tự phụ, ở trong mắt bọn họ, cho dù là người có thực lực vượt xa bản thân thì cũng chỉ là mãng phu đầu toàn cơ bắp, đại sư chiến thuật như bản thân đây mới là thiên tài chi phối cuộc chiến.

Dọc đường đi, Thanh Trúc Tiểu Phiến cũng biết Tống Dương có thân thủ không tồi, nhưng về phương diện trận pháp, hắn ta vẫn rất có tự tin.

"Không!"

Đứa nhỏ Tống Dương thành thật lắc đầu nói: "Ta không nghi ngờ ngươi, ta là đang bác bỏ ý kiến của ngươi!"

"Ta..." Thanh Trúc Tiểu Phiến bị câu trả lời của Tống Dương là cho nghẹn một hơi. Cô nàng này thật sự quá ngang ngược rồi, bác bỏ ý kiến người ta còn nói với biểu cảm thành thật như vậy.

"Vậy ngươi có thể phá giải không?" Thanh Trúc Tiểu Phiến trợn mắt coi thường hỏi.

Trận pháp tựa như câu đố, xem hiểu trận pháp không phải khó, khó là phá giải như thế nào, không phải người chuyên môn tu luyện trận pháp thì không thể hiểu cách phá giả, bởi vì ngươi không có học kỹ thuật này, hoặc là cảnh giới kỹ năng không đủ, hệ thống sẽ không cho ngươi gợi ý phá giải.

"Đơn giản!"

Tống Dương chỉ vào bên trái cửa: "Trận ảo giác mỗi lần biến ảo chỉ có một mắt trận, người không biết trận pháp sẽ có xác suất 1/4 đoán đúng. Còn Tứ Cực Mê Long trận là bốn mắt trận, mỗi lần biến ảo thì thứ tự đều sẽ thay đổi, chỉ có đi đúng..."

"Chị hai à, ta quấy rầy rồi, ngươi có thể nói chút tiếng người mà ta có thể nghe hiểu không?" Tống Dương bắt đầu giảng giải tri thức chuyên nghiệp, Vương Viễn nghe mà nhức cả đầu.

Còn Thanh Trúc Tiểu Phiến nghe được những lời này của Tống Dương, thì lại cực kỳ khiếp sợ, kích động nói: "Ngưu ca, ngươi đừng quấy rối! Vô Kỵ cô nương nói tiếp đi! Không thể ngờ ngươi không chỉ có tu vi thâm hậu, thân thủ cường đại, mà tài nghệ về mặt trận pháp còn cao như thế."

Người trong nghề nói chuyện mới biết đúng sai, đều là người biết trận pháp, qua những lời của Tống Dương, Thanh Trúc Tiểu Phiến tất nhiên nhận ra, cô nương trước mắt này không chỉ biết trận pháp, hơn nữa còn lợi hại hơn hắn ta nhiều. Bởi vì mấy cái thứ tự trận pháp trong lời Tống Dương, đều là những thứ Thanh Trúc Tiểu Phiến không biết tới.

Cho dù là cao thủ đỉnh cấp trong trò chơi thì cũng có điểm mạnh điểm yếu, có thao tác tốt, có người lại đi con đường chiến thuật, ai cũng có sở trường riêng. Cùng một cấp bậc, cao thủ có thao tác tốt thường sẽ không phân tâm đi nghiên cứu trận pháp và chiến thuật.

Tống Dương không chỉ có thân thủ vô cùng tốt, lại còn tinh thông trận pháp, quả thực khiến Thanh Trúc Tiểu Phiến cảm thấy ngạc nhiên.

Bảo sao cô nương này dám nói bản thân bác bỏ ý kiến của hắn ta, người ta thật sự có bản lĩnh đó.

"Còn phải nói!" Vương Viễn ôm bả vai Tống Dương, đắc ý nói: "Nha đầu này là người toàn tài đó, cầm kỳ thư họa, y thuật, bói toán, tinh tượng, kỳ môn độn giáp, không thứ gì không thông."

"Thật vậy sao? Ngươi là người môn phái nào vậy?" Nghe Vương Viễn nói khoa trương như vậy, Thanh Trúc Tiểu Phiến càng kinh ngạc, mở to mắt hỏi.

Rốt cuộc là dạng môn phái thần tiên gì, mà có thể bồi dưỡng ra một người toàn tài như thế.

"Phái Tiêu Dao." Tống Dương thản nhiên đáp.

"Có môn phái này sao?" Đầu Thanh Trúc Tiểu Phiến đầy dấu chấm hỏi.

"Ta lừa ngươi làm gì?" Tống Dương hỏi lại.

"Được rồi, được rồi!" Vương Viễn nói: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng dẫn chúng ta đuổi theo Thuyết Bất Đắc."

"Đi theo ta!"

Tống Dương nói với mọi người một tiếng, rồi dẫn mọi người đi tới bên trái cánh cửa nhỏ, lẩm bẩm nói: "Trận pháp này chỉ cần kích hoạt một lần, thì thứ tự sẽ đổi mới hoàn toàn, nên chỉ có thể từng người đi một, người đầu tiên: Đi về bên trái, sau đó tiến lên, tiếp theo lùi lại, cuối cùng bước sang phải!"

...

Vương Viễn dựa theo thứ tự mà Tống Dương chỉ, đi bốn bước vào trong cửa, cảnh tượng cuối cùng vừa thay đổi, hắn đã đi tới một nơi xa lạ.

Lúc này, cảnh tượng xung quanh rốt cuộc đã không còn lặp lại nữa, mà là một sân rộng, phía trước mặt là một đại điện, trên đó viết ba chữ [Sảnh Quang Minh].

"Ta vào được rồi!" Sau khi nhìn thấy sảnh Quang Minh, Vương Viễn gửi tin nhắn lên kênh đội.

Đóng khung nói chuyện lại, sau lưng Vương Viễn đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng: "Thú vị đấy! Thế mà lại có người phá vỡ được Tứ Cực Mê Long trận của ta! Sáu môn phái lớn quả nhiên có chút môn đạo!"

"???"

Vương Viễn nghe tiếng quay đầu lại, thì thấy sau lưng mình có năm tên hình thù kỳ quái đang đứng.

Người cầm đầu Vương Viễn đã gặp lúc nãy, Bố Đại Hòa Thượng - Thuyết Bất Đắc. Bên trái Thuyết Bất Đắc là một tên gầy tóc tai tán loạn, tướng mạo cực kỳ cay nghiệt, bên phải thì là một công tử mặc áo trắng cầm chiết phiến trong tay, cũng chính là người vừa mới lên tiếng.

Xa hơn phía sau có hai người là một tăng một đạo. Tăng nhân có tướng mạo tường hòa, tăng y màu trắng. Đạo nhân đội thiết quan, tay đang kháp quyết, rất ra dáng thần côn.

"Ngũ tản nhân???" Vương Viễn thử thăm dò hỏi một câu.

Thuyết Bất Đắc là một trong ngũ tản nhân, nơi đây lại có năm người, chỉ cần không ngu thì đều có thể đoán ra chức danh của mấy người này.

"Con mẹ nó, rốt cuộc là ngươi nói ai?"

Trung niên có đầu tóc tán loạn kia lảm nhảm nói: "Năm người chúng ta mới là ngũ tản nhân, lão tử có danh hào của riêng mình, Chu Điên chính là ta. Ngươi nói ngươi nhét đồ chó chết Dương Tiêu kia vào hố phân tới chết đuối, ta rất thưởng thức ngươi! Nhưng con lừa ngốc vô liêm sỉ nhà ngươi lại tới vây công đỉnh Quang Minh, thì ta không thể cho ngươi qua!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận