Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 879: Sở thích của Đông Phương Bất Bại

Hai công pháp này đều là thứ mạnh nhất trong lĩnh vực của mình, hai cỗ chân khí nội lực khác nhau triền đấu, triệt tiêu nhau, cho tới giờ Vương Viễn chưa gặp chuyện không may cũng phải nhờ vào tu vi Bắc Minh Thần Công của hắn không cao, chỉ mới một tầng mà thôi. Nếu không, lấy cảnh giới Dịch Cân Kinh hiện tại của Vương Viễn, cũng sẽ bởi vì cảnh giới nội công khác tăng lên mà giảm đi. Đây chính là điểm đặc thù của Cái Thế Thần Công.

Nếu đã là võ học độc nhất vô nhị, vậy thì cho dù ở đâu cũng là độc nhất vô nhị.

"Hiện tại ta phải làm gì?"

Nghĩ đến đây, Vương Viễn khẩn trương hỏi Huyền Từ.

Thứ quan trọng nhất với người chơi chính là tu vi thực lực, hiện giờ gặp phải nguy hiểm bị tẩy trắng, Vương Viễn cũng khó tránh khỏi việc sinh lòng sợ hãi.

"Nói khó cũng không khó!"

Huyền Từ nói: "Chỉ cần luyện tập sao cho chân khí khác loại của hai môn công pháp nội công này điều hòa với nhau, biến thành một loại chân khí là được."

"Điều hòa lẫn nhau, chẳng lẽ sư phụ ngài đang nhắc tới La Hán Phục Ma Công?" Vương Viễn giống như nhớ ra cái gì hỏi thẳng.

Lúc trước, Vương Viễn có tìm về bộ La Hán Phục Ma Công kia, có tác dụng điều hòa âm dương.

"La Hán Phục Ma Công chỉ có thể điều hòa âm dương!" Huyền Từ lắc đầu nói: "Mà hai loại chân khí trên người ngươi đều không có thuộc tính âm dương gì cả, mà bởi vì cách tu luyện trái ngược nên sinh ra chân khí khác nhau. La Hán Phục Ma Công chỉ có thể ngăn chặn chân khí của Bắc Minh Thần Công, phòng ngừa nó cắn nuốt chân khí Dịch Cân Kinh của ngươi. Nếu quả thực muốn làm tới mức Phật Đạo kiêm tu, trên đời chỉ có một môn công pháp duy nhất làm được."

"Kính xin sư phụ chỉ điểm!"

Vương Viễn vội vàng nói.

"Hiệu thư dưới gác nào ai? Thái huyền trắng xoá đầu người chép kinh*!" Huyền Từ khép hờ hai mắt, niệm hai câu thơ.

*Hiệp Khách Hành - Lý Bạch (Trần Trọng San dịch)

"Đồ nhi sắp bị phế tới nơi rồi mà ngài còn có tâm tư ngâm thơ?" Vương Viễn âm thầm oán giận, sau đó mờ mịt hỏi: "Như vậy là có ý gì?"

"Thiên cơ bất khả lộ, tự mình lĩnh ngộ đi!" Huyền Từ ra dáng cao thâm khó lường trả cho Vương Viễn một câu, sau đó móc một cái hộp gỗ từ trong cổ tay áo ra nói: "Đây là La Hán Phục Ma Công mà lần trước ngươi tìm về. Tu luyện công pháp này là có thể tạm thời áp chế chân khí khác loại cắn nuốt chân khí Dịch Cân Kinh. Chỉ cần từ giờ người không tiếp tục tu luyện Bắc Minh Thần Công nữa, thì Dịch Cân Kinh trong người ngươi sẽ không bị ảnh hưởng nữa."

"Lão già ông..."

Đối với hành vi nói nửa giấu nửa của Huyền Từ, Vương Viễn cực kỳ khó chịu. Nhưng cũng may Huyền Từ coi như còn có lương tâm, đưa La Hán Phục Ma Công ra, không trị được tận gốc ít nhất cũng trị được phần ngọn.

Mở hộp gỗ đựng mấy tượng người La Hán Phục Ma Công, Vương Viễn tiện tay nhấn học tập.

Hệ thống gợi ý: Bạn học được nội công cao cấp của Thiếu Lâm tự [La Hán Phục Ma Công]...

Có La Hán Phục Ma Công áp chế, Bắc Minh Thần Công trên người Vương Viễn xem như được trấn an.

Nhưng nếu không học được nội công có thể điều hòa tất cả võ học trên thế giới trong lời Huyền Từ, thì Vương Viễn không thể học bất kỳ nội công nào khác, bao gồm cả Cửu Âm Chân Kinh và Cửu Dương Thần Công.

"Thật sự là quá thảm rồi!"

Vương Viễn buồn bực không thôi, nhưng tưởng tượng đến ngay cả Dịch Cân Kinh của mình cũng suýt nữa bị phế, thì trong lòng lại cân bằng hơn rất nhiều.

Tham thì thâm thôi!

Đôi khi học nhiều công pháp chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Đương nhiên, vấn đề Vương Viễn lo lắng nhất lúc này không phải nội công, mà là sự sống chết của Vi Tiểu Bảo trong hoàng cung.

Tam Thi Não Thần Đan này treo trên người Vi Tiểu Bảo chung quy vẫn là một tâm bệnh của Vương Viễn.

Sau khi rời khỏi Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn mở khung tin nhắn, gửi cho Bôi Mạc Đình một tin: "Bôi Tử à, đang làm gì đó?"

"Luyện cấp!"

Bôi Mạc Đình trả lời lại một câu lời ít ý nhiều.

"Hỏi ngươi vài chuyện! Có tiện trả lời hay không?"

"Có rắm mau phóng!" Bôi Mạc Đình tức giận trả lời. Dựa vào hiểu biết của y đối với Vương Viễn, con lừa ngốc này chắc chắn không phóng được rắm thơm gì.

"Đông Phương Bất Bại thích gì?" Vương Viễn thật cẩn thận hỏi.

"Làm sao ta biết được!"

"Các ngươi là cùng một loại người... hẳn là có tiếng nói chung chứ."

"Ngưu Đại Xuân, nếu ta có thể đánh thắng được ngươi, thì nhất định sẽ tẩy trắng ngươi về cấp 0 luôn!" Bôi Mạc Đình lập tức dựng lông.

"Ha ha ha! Chỉ đùa một chút thôi!" Vương Viễn vội vàng nói: "Thật ra là ta muốn... muốn lấy giải dược của Tam Thi Não Thần Đan."

"Tam Thi Não Thần Đan? Ngươi trúng độc sao? Thật sự là một chuyện khiến người ta sung sướng!" Bôi Mạc Đình vui sướng khi người gặp họa.

"Không có, là ta hạ độc người khác, nhưng hiện tại không có giải dược..." Vương Viễn kể lại đại khái chuyện của Vi Tiểu Bảo.

"Thì ra là như vậy, ta còn tưởng ngươi trúng độc chứ, thật sự là đáng tiếc..." Bôi Mạc Đình nói với giọng đầy tiếc nuối: "Ta thực sự không rõ Đông Phương Bất Bại thích gì, nhưng người luyện Quỳ Hoa Bảo Điển này đều trở nên nữ tính hóa. Đông Phương Bất Bại đã lĩnh ngộ tới mức cảm nhận được sự biến đổi của trời đất vạn vật trong giây lát, đương nhiên là cảnh giới cao nhất, chứng tỏ đã hoàn toàn nữ tính hóa. Mà phụ nữ thích gì thì ngươi phải đi hỏi mấy người Linh Tử ấy chứ?"

"Rất có lý!"

Vương Viễn mở khung Bạn Tốt, gửi tin nhắn cho ba người chơi nữ duy nhất trong đó: "Ngươi thích gì nhất?"

"Đọc sách luyện võ!"

"Lắp ráp linh kiện!"

"Phối trí độc dược!"

Ba cô gái rất nhanh đã trả lời lại, nhưng người sau còn cường đại hơn người trước.

"Ai hỏi mấy thứ này chứ!" Vương Viễn buồn bực nói: "Chẳng có vẻ gì giống với sở thích của con gái bình thường cả!"

"Soái ca!"

Ba người trả lời lại giống nhau một cách thần kỳ.

Giống như đàn ông thích mỹ nữ, phụ nữ thích mỹ nam, đây đều là bản năng, quy tắc trong trời đất.

"Ừ... Còn gì nữa không?" Vương Viễn suy nghĩ, tiếp tục hỏi.

Một sở thích có lẽ không đủ để Đông Phương Bất Bại giao ra giải dược của Tam Thi Não Thần Đan.

"Đồ trang điểm, túi xách, quần áo... Quan trọng nhất vẫn là tiền."

Ba người mồm năm miệng mười liệt kê ra hết những sở thích của con gái ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận