Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1456: Xuống núi

Mẹ nó, tên Nhạc Lão Tam này quả thực đần độn, đang ở Thiếu Lâm tự, đứng trước mặt nhiều hòa thượng như vậy, lại dám nhục mạ minh chủ võ lâm - phương trượng Huyền Từ, đây là ngại mạng dài quá à... Thật sự là ỷ bản thân đần độn mà cả gan làm loạn.

May mà Huyền Từ không thích chấp nhặt với đần độn, nên mặc kệ gã.

Lúc này lại nghe Diệp Nhị Nương nói: "Lão Tam! Ngươi câm miệng!"

Huyền Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Nhị Nương, lại đột nhiên sửng sốt, không nói gì.

"Là lão Nhị!"

Nhạc Lão Tam lớn tiếng nói: "Tam muội làm gì thế, chẳng lẽ coi trọng lão hòa thượng này rồi sao? Coi trọng thì theo đuổi đi, như vậy lão sẽ thành muội phu của ta, cẩu sư phụ là đồ đệ của lão, ngươi đoán xem cẩu sư phụ sẽ phải gọi ta là cái gì..."

Nói xong, Nhạc Lão Tam bắt đầu xòe bàn tay tính bối phận.

Vương Viễn: "..."

Mẹ kiếp, logic của Nhạc Lão Tam trước sau vẫn cường hãn như thế, vì bối phận lớn hơn mà mặt mũi cũng không cần nữa, thế mà dám xúi giục Diệp Nhị Nương theo đuổi Huyền Từ, đồ chó này quá hỗn láo rồi.

Càng khiến Vương Viễn bất ngờ là, mặt già của Diệp Nhị Nương lại đột nhiên đỏ lên.

"Ồ?"

Vương Viễn thật sự kinh ngạc với phản ứng của Diệp Nhị Nương.

Thật ra Vương Viễn cũng từng quen biết Diệp Nhị Nương, biết bà ta vốn là một người phụ nữ phong lưu. Ngày đó ở Lôi Cổ sơn, bà ta khiêu khích Mộ Dung Phục, đùa giỡn Đinh Xuân Thu, thẳng tay xé mở vạt áo lộ ra bộ ngực tuyết trắng, những ký ức đó tới giờ Vương Viễn vẫn còn nhớ như in.

Phụ nữ như vậy, Vương Viễn thật sự không ngờ bà ta biết thẹn thùng. Lúc này mặt già lại đỏ lên, chẳng lẽ thật sự coi trọng lão sư phụ Huyền Từ của ta?

Ngượng ngùng trên mặt Diệp Nhị Nương chỉ trong giây lát, bà ta hắng giọng một cái nói: "Xuân Thu ca ca đã đại hiển thần thông, đánh cho Mộ Dung công tử không thể chống đỡ. Mọi người có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"

"Hả?"

Đoàn Dự nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, không nói hai lời chạy ra khỏi Đại Hùng bảo điện, chạy thẳng xuống chân núi.

"Dự nhi!"

Đoàn Chính Thuần thấy Đoàn Dự chạy xuống chân núi, trong lòng lo lắng, nhưng sợ Đoàn Duyên Khánh ở đây, nên không dám một mình đi trước, chỉ đành trông mong nhìn về phía Huyền Từ.

Huyền Từ thản nhiên nói: "Người tới là khách, chúng ta tiên lễ hậu binh, Đinh Xuân Thu làm tổn thưởng tính mạng cao tăng chữ Huyền của Thiếu Lâm tự ta, ai nấy đều phải anh dũng báo thù rửa hận. Các vị sư huynh, chúng vị bằng hữu, mọi người cùng nhau ra ngoài xem thử cao chiêu của phái Tinh Túc và Mộ Dung thị được không?"

Trong lòng quần hùng đã sớm ngứa ngáy khó chịu, chỉ đang chờ những lời này của lão. Đám anh hào thanh niên bối phận thấp, tính tình sốc nổi chạy vội ra ngoài.

Tiếp theo là tứ đại ác nhân, hảo hán các lộ, Đoàn thị của Đại Lý, cao tăng các tự cũng bước nhanh ra ngoài. Chỉ nghe âm thanh lách cách loảng xoảng không ngừng, là do tăng nhân chữ lót Tuệ lấy vũ khí của các vị sư phụ, sư bá ra.

Huyền Tuệ Hư Không, tăng nhân bốn đời Thiếu Lâm tự đều cầm binh khí, xếp thành hàng ra tự.

“Tinh Túc lão tiên! Danh lừng vũ trụ! Đức sánh cửu thiên! Đánh đâu thắng đó!”

Còn chưa đi đến dưới chân núi, từ đằng xa mọi người đã nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, ca công tụng đức của đệ tử phái Tinh Túc.

Mấy tên đệ tử phái Tinh Túc này cũng kế thừa sự đa tài đa nghệ của phái Tiêu Dao, kèn xô na, cồng chiêng đủ cả, tất cả hòa tấu với nhau, thế nhưng còn rất dễ nghe.

Nếu không phải trong lời ca tụng công đức này có mấy từ ngữ vô cùng ghê tởm, thì đây cũng có thể coi là kỳ tích của giới âm nhạc xứ Hoa ấy chứ.

Nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy gần một ngàn đệ tử phái Tinh Túc đang chen chúc xô đẩy, bọn họ đứng thành một vòng tròn lớn, bao vây đám người Mộ Dung Phục lại.

Đồng thời còn có đệ tử Tinh Túc đứng một bên khoác lác: “Hôm nay Tinh Túc lão tiên đích thân ra tay, tất nhiên bách chiến bách thắng!”

“Mấy tên tép riu các ngươi dám ngoan cố chống lại lão tiên, thật sự là vô cùng lớn mật!”

“Mau mau bỏ vũ khí xuống, cầu xin Tinh Túc lão tiên tha mạng!”

“Tinh Túc lão tiên giá lâm núi Thiếu Thất, chỉ cần hơi đè ngón út là Thiếu Lâm tự sẽ sụp đổ ngay lập tức.”

Cái gọi là mặt trên thích cái gì, bên dưới sẽ làm cái đó, thần công nịnh bợ chính là tâm pháp nhập môn của phái Tinh Túc, là điều kiện thiết yếu của đệ tử phái Tinh Túc, ngay cả lãnh đạo còn không nịnh bợ được thì trèo lên trên thế nào?

Giữa làn sóng ca tụng công đức vang khắp núi đồi này, Đinh Xuân Thu ngồi ở trên ghế mây, vuốt chòm râu bạc trắng, sung sướng tựa thần tiên... Dường như lão đang chìm đắm ở trong những lời nịnh bợ này.

Vương Viễn cực kỳ bội phục tâm lý và sức chịu đựng của Đinh Xuân Thu.

So về da mặt, Vương Viễn cũng không hề kém. Bình thường Vương Viễn không ít lần làm mấy chuyện thiếu đạo đức, nhưng khi đối mặt với sự khen ngợi của người khác, hắn vẫn sẽ có một chút chột dạ. Nhưng Đinh Xuân Thu không chỉ không chột dạ một chút nào, trái lại lão còn vô cùng hưởng thụ, quả thật là quá trâu bò!

Da mặt dày như vậy chắc chắn đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.

“Mở đại trận La Hán!!!”

Từ xưa chính tà không đội trời chung, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai vị cao tăng chữ Huyền của Thiếu Lâm tự chết dưới tay của Đinh Xuân Thu. Giờ phút này nhìn thấy Đinh Xuân Thu, Huyền Sinh lập tức hét lớn một tiếng, chúng tăng Thiếu Lâm ở trên núi cầm vũ khí bắt đầu bao vây kết trận.

Đại trận La Hán của Thiếu Lâm tự chính là trận pháp chính quy của môn phái, tuy đệ tử phái Tinh Túc rất nhiều nhưng đa số là một đám ô hợp mới nhận vào, kéo bè kéo lũ đánh nhau tất nhiên không phải là đối thủ của tăng binh Thiếu Lâm.

Hơn nữa đệ tử phái Tinh Túc hầu hết đều là mấy tên dễ thay đổi lập trường, vừa thấy thế trận này, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên không phải là phản kháng, mà là nhanh chóng suy nghĩ đứng thành hàng như thế nào, thậm chí có một vài người “tài ba” đã bắt đầu biên soạn bài ca ca tụng Thiếu Lâm, trong miệng còn nói lầm bầm: “Thiếu Lâm Thiếu Lâm, được bao nhiêu anh hùng hào kiệt kính ngưỡng...”

Huyền Từ bước lên cất cao giọng nói: “Đinh tiên sinh phái Tinh Túc làm hại võ lâm, Thiếu Lâm đứng đầu chính phái, tất nhiên phải trừ hại giúp võ lâm, chư vị đừng đứng nhìn mặc kệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận