Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1371: Truyền Nhân Của Kim Luân

Sau khi đánh nhau, hai người đều mang theo suy nghĩ thầm kín của mình, Kim Luân Pháp Vương không có ý định đánh trả, mà Vương Viễn cũng không tiếp tục tấn công, cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều trao đổi dựa vào ánh mắt.

“Ngộ Si đại sư, với tu vi võ công của ta và ngươi, nếu thật sự đánh nhau, chắc chắn sẽ đả thương người vô tội!”

Người vô tội ở đây hiển nhiên là đám đệ tử Tuyệt Tình Cốc!

“Không sai!” Vương Viễn gật đầu, đáp: “Ngươi cũng không muốn Quách cô nương chết đâu nhỉ!”

Đệ tử Tuyệt Tình Cốc vô tội, còn Quách Tương thì không phải sao, nhìn bộ dáng này của ngươi, cũng rất để ý đến cô ta đi.

“Đương nhiên không muốn!” Kim Luân Pháp Vương không cam lòng chịu yếu thế: “Bây giờ đang ở trong Tuyệt Tình Cốc của ngươi, hoa cỏ đều có sinh mệnh, phong cảnh đẹp như vậy, lão nạp cũng không nỡ tổn hại.”

Ý tại ngôn ngoại, dù sao cũng là nhà ngươi, có phá thì ta cũng không thấy đau lòng.

“Ừm! Pháp Vương nói cực đúng!” Vương Viễn đáp: “Nhưng ngươi cứ rời đi như vậy, thật đúng là không coi tiểu tăng ra gì!”

“Lão nạp cũng không phải người không nói lý lẽ!” Kim Luân Pháp Vương nói: “Lão nạp tới đây cũng chỉ vì giúp Quách cô nương tìm người, lại vô tình mạo phạm, nếu Ngộ Si đại sư có thể khuyên Quách cô nương làm đồ nhi của ta, vậy ở đây lão nạp có một bản tuyệt học, có thể dâng hai tay lên!”

Cuối cùng vẫn là Kim Luân Pháp Vương nhường Vương Viễn nửa bước, bồi thường cũng được thôi, nhưng ngươi phải thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của ta trước đã.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Truyền Nhân Của Kim Luân” có nhận hay không?]

“Được thôi!”

Vương Viễn nhìn thấy nhắc nhở, thuận tay nhấn xác nhận. Với tu vi của Kim Luân Pháp Vương, trên thế giới này có không biết bao nhiêu người vừa gào khóc, vừa vội vàng muốn bái sư, giúp ông ta nhận một đồ đệ chắc hẳn không khó.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Truyền Nhân Của Kim Luân.”]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục.

Nội dung nhiệm vụ: Thuyết phục Quách Tương bái Kim Luân Pháp Vương làm thầy.

Phần thưởng nhiệm vụ: Bí tịch [Long Tượng Bàn Nhược Công] +1.

Bối cảnh nhiệm vụ: Nhị tiểu thư nhà họ Quách, Quách Tương có thiên phú thông minh, Kim Luân Pháp Vương có lòng nhận đồ đệ, hy vọng trước khi chết có thể truyền dạy một thân bản lĩnh lại cho cô ta.

“Kinh thế hãi tục?” Vương Viễn nhìn thấy độ khó của nhiệm vụ, có hơi ngạc nhiên.

“Không phải là bái sư thôi sao, có khó như vậy không?”

Vương Viễn lẩm bẩm, đi tới trước mặt Quách Tương, sau đó lừa lọc: “Tiểu Quách này, ta và cha mẹ ngươi đều là bạn tốt của nhau, không phải chú Ngưu muốn hại ngươi, nhưng võ công của lão hòa thượng này không yếu, đối xử với ngươi cũng không tệ, ngươi bái hắn làm sư phụ chưa chắc đã là chuyện xấu!”

“Hừ!” Quách Tương lại bĩu môi, đáp: “Cha ta là Quách Tĩnh, Quách đại hiệp, ông ngoại ta là Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt, bác của ta là Chu Bá Thông, ta đây chẳng thèm đi bái một hòa thượng thối làm sư phụ đâu!”

“Ặc…” Lời nói của Quách Tương khiến Vương Viễn không biết nói gì để chống đỡ.

Hắn suýt thì quên mất, Hoàng Dung, vợ của Quách Tĩnh, là con gái độc nhất của Hoàng Dược Sư, Quách Tương này chính là xuất thân từ danh môn, một thế hệ trước của một thế hệ trước đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lôi bất cứ một người nào ra đều không hề yếu hơn Kim Luân Pháp Vương, hà tất phải bái Kim Luân Pháp Vương làm thầy chứ? Đây không phải là ôm bát vàng đi ăn xin hay sao… không hợp lý.

Chẳng trách độ khó của nhiệm vụ này lại cao như vậy…

Muốn kêu người khác bái mình làm thầy, nhất định phải khiến cho người khác phục mới được, năng lực của ngươi đủ, thì mới có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Cao thủ tuyệt đỉnh đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là sự tồn tại khó có thể với tới được, một đời này, chỉ sợ cũng không thể gặp được lấy một lần, nhưng đối với Quách Tương mà nói, sinh ra đã được các cao thủ tuyệt đỉnh này vây quanh… liếc mắt nhìn đến đâu, cũng chẳng có người khác, nên cao thủ tuyệt đỉnh ở trong mắt của cô ta, không khác gì người bình thường, Kim Luân Pháp Vương chỉ vẻn vẹn là một lạt ma, nên cô gái nhỏ nhà người ta hoàn toàn không coi ngươi là vấn đề to tát gì rồi…

Nếu Quách Tương đã có thái độ này, vậy muốn kêu cô ta bái sư tiếp cũng khó, trừ phi võ công của Kim Luân Pháp Vương vượt xa đám người Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh… thì có lẽ cô ta mới xem trọng ông ta hơn một chút, đây là điều kiện phần cứng. Chỉ là thực lực của Kim Luân Pháp Vương được xác định là tuyệt đỉnh, nhưng có cao đến đâu cũng không thể cao hơn đám người Quách Tĩnh.

Về điều kiện phần mềm, đó chính là nhân phẩm và dung mạo, so với đại anh hùng khí phách hiên ngang giống như Tiêu Phong, hay anh chàng siêu đẹp trai như Dương Quá, tuy rằng thực lực cũng chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng sức quyến rũ của người ta lại vượt trội, khiến Quách Tương thật lòng yêu thích, đừng nói là bái sư, có bái đường thì cô ta cũng bằng lòng, được chưa?

Trái lại Kim Luân Pháp Vương này, vừa già vừa xấu, suy nghĩ lồi lõm giống như não tàn vậy, một tên hình thù quái dị như vậy, Quách Tương hiển nhiên không nhìn trúng, còn về phần nhân phẩm thì sao… Theo lý mà nói, Kim Luân Pháp Vương ngoại trừ kiêu căng ngang ngược ra, thì cũng chẳng có chỗ nào tốt, nhưng sai là sai ở lập trường khác nhau, ông ta hoàn toàn ở lập trường đối lập với cha của Quách Tương là Quách Tĩnh, cho nên trong mắt Quách Tương, ông ta chính là một người vô cùng xấu. Nên về phương diện điều kiện phần mềm, Kim Luân Pháp Vương còn chẳng bằng có tu vi và thực lực mạnh hơn một chút.

Cho dù là xuất phát điểm từ đâu, thì Quách Tương cũng không có lý do để bái một kẻ địch của cha mình làm thầy.

“Mẹ ơi, sơ suất quá rồi!”

Vương Viễn có chút bó tay, vừa rồi hắn hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, bị Kim Luân Pháp Vương lừa một vố.

Xét từ mặt thân phận, Kim Luân Pháp Vương là quốc sư Mông Cổ, nếu Quách Tương bái ông ta làm thầy, rồi Mông Cổ lại một lần nữa tiến quân về phía nam, liệu rằng Kim Luân Pháp Vương có lợi dụng Quách Tương không?

“Ế?”

Nghĩ đến đây, trước mắt Vương Viễn đột nhiên sáng ngời, dường như nghĩ đến chuyện gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận