Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1488: Trốn đông trốn tây

Vương Viễn là mục tiêu của tất cả mọi người, quần áo của hòa thượng này lại nổi bật thôi rồi, cho dù chui vào giữa đám đông cũng rất dễ bị nhắm trúng, cho nên thừa dịp hỗn loạn, Vương Viễn lộn mèo tại chỗ, lẩn vào trong đám người, đồng thời sử dụng [Thuật Dịch Dung], biến thành dáng vẻ của Độc Cô Tiểu Linh.

Một hòa thượng vạm vỡ, thân tám thước cao thế mà đột nhiên biến thành một cô nương nhỏ người cao chưa đến 1m6, hình tượng khác nhau một trời một vực.

Hòa thượng Vương Viễn như thể đã biến mất giữa biển người.

“Hử? Người đâu?”

Các vị hiện đang ở đây đâu mấy ai biết Vương Viễn có thuật dịch dung, thấy hắn sau khi lẩn vào biển người thì biến mất không thấy tăm hơi, ai nấy đứng trước sơn môn đều mờ mịt vô cùng.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ngu ngơ chả hiểu chuyện gì.

“Có phải hắn dùng bùa Độn Thổ, chui xuống đất trốn rồi không?” Có người lên tiếng suy đoán.

“Trốn cái đếch! Nếu hắn chạy được đã sớm chạy rồi, còn cần chờ chúng ta xông tới mới chạy chắc?” Cũng có người khá thông minh nói.

“Ồ!”

Vương Viễn lấy làm bất ngờ, người chơi kia nói không sai, tất cả đạo cụ truyền tống trên người hắn hiện giờ đều biến thành màu xám, đồng nghĩa với việc không thể sử dụng, nếu không cần gì phiền phức như vậy.

“Thế thì nhất định đang ở giữa đám đông, chờ chốc nữa có tọa độ mới, hắn sẽ lòi ra thôi!” Quần chúng suy tính rất giỏi

Vương Viễn hiện đã biến thành Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy trong lòng thấp thỏm không thôi, thế là vội vàng chỉ tay xuống núi, miệng hét lên: “Hòa thượng kia chạy xuống núi rồi! Mau đuổi theo!”

Vừa nói hắn vừa lao xuống núi.

Những người khác nghe vậy cũng chạy lại nhìn, dù không thấy bóng dáng Vương Viễn đâu nhưng thấy có người chạy xuống núi lại sợ mình thua kém người ta, thế là cũng chen chúc nối gót theo sau.

Mục tiêu bị dời đi, áp lực của Vương Viễn chợt giảm, hắn gọi gấu Thái Cực ra, lao đi như một tia chớp, biến mất giữa đám đông.



Sau khi trốn khỏi Sinh Thiên, Vương Viễn vẫn không dám lơi là.

Bởi vì cứ cách ba phút tọa độ của hắn sẽ đổi mới một lần, cho nên bất kể Vương Viễn có chạy đến đâu cũng sẽ bị người ta bám đuổi sít sao, thiên hạ lớn như vậy đã không còn chỗ dung thân cho hắn rồi.

Mấy ngày này, chuyện Vương Viễn có thể làm là chạy và chạy không ngừng, ngay cả offline cũng phải tính toán cặn kẽ, tìm một địa phương cực kỳ hẻo lánh xong mới dám thoát trò chơi.

Nếu không làm vậy, kiểu gì tọa độ cũng bị người ta phong tỏa, lần sau online quá nửa sẽ bị đám phục sẵn ở đó ăn thịt.

Trong lòng Vương Viễn khổ lắm, chơi trò chơi thôi mà cũng thành đối tượng trút giận chung của cả cộng đồng game, bị tất cả mọi người đuổi giết, chuyện này thực sự quá bi ai.

Còn địa phương vắng vẻ mà Vương Viễn nghĩ đến được chắc chỉ mảnh đất nghèo nàn Tây Vực Bắc Man…

Mọi người tới đây chơi để tìm kiếm sự vui vẻ chứ không phải chịu tội, trong trò chơi tuy có năm khu vực lớn nhưng phần lớn mọi người đều chọn khu Trung Nguyên, sau đó là Đông Hải, còn Nam Hoang Tây Vực Bắc Man rất hiếm người bén mảng.

Thậm chí đến thủ đô Hoàng Long Phủ của nước Liêu ước chừng chỉ có quy mô của một thị trường giao dịch, từ đây có thể thấy người chơi Bắc Man rất ít.

Song Thiếu Lâm tự cách xa Hà Nam quá, cách sa mạc phương Bắc những mấy nghìn dặm, muốn chạy về Bắc đâu có dễ dàng.

Khẳng định không di chuyển bằng dịch trạm được, lãnh đạo của các bang phái lớn đều là đám thành tinh, không ngờ người chơi phổ thông dễ lừa như vậy, hôm nay vị trí các dịch trạm chắc chắn đã được canh phòng nghiêm ngặt, còn có các loại cao thủ canh giữ.

Dù Vương Viễn đã dịch dung nhưng vẫn có khả năng bị người ta phát hiện, người chơi Lục Phiến Môn không nhiều nhưng kiểu gì cũng phải có vài trăm, vẫn đủ canh dịch trạm.



Ngay lúc Vương Viễn suy tính nên chạy đàng nào, tọa độ trong nhiệm vụ đuổi bắt người lại đổi mới lần nữa.

Vương Viễn không có nhiệm vụ, tất nhiên không thấy được tọa độ đổi mới của mình, lúc đang tản bộ dưới chân núi Tung Sơn, bên tai vang lên tiếng la giết ầm ầm, tiếng động nổi lên từ bốn phía, lấy hắn làm trung tâm mà vây lại.

“Ôi đệt! Nhanh như vậy hả?”

Vương Viễn thấy bản thân bị vây lần nữa thì hoảng hốt trong lòng.

Lúc này một người chơi lên tiếng hỏi: “Cô em, có nhìn thấy một hòa thượng mập chạy qua đây không?”

“Hả?”

Vương Viễn thoáng sửng sốt rồi chợt nói: “Ta cũng đang tìm hắn đây!”

“Má! Lại để cho hắn chạy rồi! Chúng ta nhanh tản ra xung quanh tìm đi!”

Nghe Vương Viễn nói vậy, mọi người xung quanh lại tản ra, lùng xục khắp cổ đạo Tung Dương để tìm tung tích của Vương Viễn.

Vương Viễn thầm lau mồ hôi, như một làn khói thoát khỏi hiện trường tìm kiếm, trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo sợ: “Ôi cha mẹ ơi, may mà tọa độ đổi mới xong một lúc sau người chơi mới đuổi tới, nếu không mình lại bị bao vây rồi… Xem ra nhất định phải nắm chắc thời gian này kéo giãn khoảng cách mới được.”

Nghĩ tới đây, Vương Viễn mở kênh đoàn đội của Một Đám Ô Hợp ra.

Hừm, không mở không sao, vừa mở ra cái một đống tin nhắn ùn ùn đập vào mặt.

“Lão Ngưu không sao chứ?” Đây là Độc Cô Tiểu Linh.

“Lão Ngưu chết rồi à?” Đây là Tống Dương.

“Chắc là chưa chết đâu, nếu không sao không ứ hử câu nào…” Điều Tử từ trước đến giờ đều suy nghĩ rất cẩn thận.

“Tiếc thật đấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có chết cũng phải nhường cho chúng ta giết chứ.” Sự vô sỉ của Mario đã đột phá điểm giới hạn.

“Đúng vậy đúng vậy!” Hễ là vấn đề liên quan đến Vương Viễn, trước giờ Bôi Mạc Đình và Mario luôn đứng chung một chiến tuyến.

“Ngọc tỷ bao nhiêu tiền?” Vấn đề của Phi Vân Đạp Tuyết vĩnh viễn làm cho người ta không tìm được sơ hở nào để bắt bẻ.



Vừa rồi bị người ta đuổi giết sít sao quá, Vương Viễn vẫn chưa rảnh hơi đọc tin nhắn.

Liếc mắt khái quát thông tin chính trong đống tin nhắn của đám bạn gửi trên kênh đoàn đội, Vương Viễn nói: “Nhờ phúc của mấy người, lão tử vẫn còn sống!”

“Trâu bò đấy!”

Tất cả mọi người đồng thanh cảm thán.

Mặc dù bọn họ không có mặt tại hiện trường nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vấn đề mà Vương Viễn phải đối mặt, kẻ thù chung của toàn giang hồ… Mọi người chơi game nhiều năm như vậy mà chưa từng đụng phải mặt trận nào lớn như thế này.

Vương Viễn có thể chống chịu được trong bấy nhiều giờ mà chưa bị người ta làm thịt là mạnh lắm rồi đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận