Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1174: Đường cùng

Hắn đột phá vòng vây, Vương Nguyên Bá dừng đánh đấm với Dư Thương Hải, lớn tiếng kêu lên: “Thả cháu ngoại ta ra! Đuổi theo cho ta!”

Dư Thương Hải cũng hét lên: “Còn dám chạy hả? Trả lại mạng cho con trai ta?”

Nói rồi gã cũng xông lên đuổi theo sau.

Tả Lãnh Thiền không cam lòng yếu thế, lớn tiếng nói: “Ai có thể bắt Lâm Bình Chi và mang cà sa trong tay hắn ta về, ta sẽ truyền Hàn Băng Chân Khí cho người đó!”

Trong mắt Tả Lãnh Thiền, võ công chỉ là công cụ để tranh giành quyền lực nên chẳng việc gì phải keo kiệt, chỉ cần giúp được ông ta, đến Hàn Băng Chân Khí ông ta cũng thoải mái truyền cho.

Phần thưởng lớn ắt hấp dẫn nhiều kẻ lớn gan.

Hàn Băng Chân Khí là võ học khống chế đứng đầu trong trò chơi đó, sức mạnh của nó đến đâu mọi người đều thấy được.

Quỳ Hoa Bảo Điển là vật phẩm nhiệm vụ, cướp được chưa chắc đã học được, cho dù học được cũng phải trả một cái giá thật lớn. Sức hấp dẫn của Quỳ Hoa Bảo Điển lớn đấy, nhưng vẫn thua xa Hàn Băng Chân Khí.

Tả Lãnh Thiền vừa dứt lời, đám cao thủ trong sảnh Chính Khí đều kích động không thôi, nhao nhao muốn thử sức.

“Ai có thể cứu được Bình Nhi, ra sẽ cho phép hắn lĩnh ngộ võ học cấp cao của Hoa Sơn!” Nhạc Bất Quần cũng tung điều kiện.

Trong nguyên tác, võ học Hoa Sơn quả thực rất tệ, nhưng trong trò chơi nó lại là môn phái mạnh nhất, võ công hẳn có chỗ độc đáo.

Ngoại trừ võ học bản môn ra còn có thể học được võ học Hoa Sơn, kiêm sở trường hai nhà, sự cám dỗ này hiển nhiên cũng không nhỏ.

“Các ngươi tiếp tục nói chuyện, ta có việc phải về trước!”

Non Sông Gấm Vóc phản ứng nhanh nhất, bỏ lại một câu rồi chạy thẳng ra khỏi cửa.

“Chờ ta chút!” Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng theo sát phía sau.

“Chúng ta cùng đi!”

Có người dẫn đầu, những người khác cũng không do dự nữa, mọi người nhanh chóng sử dụng khinh công vội vàng rời khỏi sảnh Chính Khí.



Bên ngoài sảnh Chính Khí, Vương Viễn khổ sở không thôi.

Nội dung nhiệm vụ của hắn là bảo đảm sự an toàn cho Lâm Bình Chi, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, kiếm đâu ra chỗ an toàn đây?

Lâm Bình Chi này đáng thương thật, không những bị Dư Thương Hải lừa, bị Nhạc Bất Quần lừa mà ngay cả ông ngoại cũng lừa hắn ta, những người khác thì nào dĩ nhiên không cần nhiều lời,

Chừng nào Quỳ Hoa Bảo Điển còn nằm trong tay hắn ta, sẽ có người nổi lòng tham đến tiếp cận thôi.

Nếu Tiêu Phong vẫn còn ở Cái Bang thì tốt rồi, chỗ của y tuyệt đối an toàn, nhưng bây giờ thì sao chứ… Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Thiếu Lâm tự là tạm ổn.

Dĩ nhiên, Vương Viễn không dám đảm bảo Huyền Từ sẽ không giao Lâm Bình Chi ra.

Dẫu sao Thiếu Lâm tự sẽ không tùy tiện nhúng tay vào chuyện nội bộ của Ngũ Nhạc Phái, dù đây có là nhiệm vụ sư môn của Thiếu Lâm tự.

“Thiên hạ lớn như vậy chẳng nhẽ không có nơi nào chứa chấp ngươi?” Vương Viễn cúi đầu nhìn Lâm Bình Chi, nhịn không được mà cảm thán.

Mới qua mấy ngày, năm tháng dường như đã mài mòn hết sự gai góc của Lâm Bình Chi, hắn ta không còn lỗ mãng như hồi đầu mới gặp Vương Viễn nữa, nghe được lời than thở của hắn chỉ bình thản đáp lại, cảm giác cõi lòng như đã chết lặng: “Ngộ Si đại sư, ngài thả ta xuống đi, đừng vì ta mà đắc tội Ngũ Nhạc Phái! Lâm Bình Chi đã liên lụy đến cha mẹ, không muốn liên lụy cả ngài nữa! Ta biết ngài thực lòng muốn giúp ta, người muốn cứu ta chỉ có mình ngài mà thôi, chỉ hận võ công ta kém cỏi, không giết được tên cẩu tặc Dư Thương Hải kia!”

“Nói bậy!”

Vương Viễn đập một phát lên đầu Lâm Bình Chi, nói: “Ngươi tưởng ta không muốn vứt quách ngươi đi cho xong chuyện hả? Nhưng ta không thể!”

Lời này của Vương Viễn tuyệt đối thật lòng.

“Đại sư… Ngài! Không hổ là Hiệp Chi Đại Giả!!!” Lâm Bình Chi nghe Vương Viễn nói xong còn tưởng hắn vì lòng nghĩa hiệp mà vươn tay cứu giúp nên trong lòng cảm động lắm.

[Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của Lâm Bình Chi với bạn tăng lên… Cấp bậc hiện tại là thân thiết gắn bó.]

Kế đó chỉ thấy Lâm Bình Chi cầm lấy cà sa nhét vào trong tay Vương Viễn, cảm động nói: “Quỳ Hoa Bảo Điển này ta không học được! Ta tặng lại cho đại sư!”

“Cái áo xấu xí này?” Vương Viễn sửng sốt: “Ta khổ sở cứu ngươi ra ngoài, ngươi còn định lừa ta?”

“Ta… Ta không có mà!” Lâm Bình Chi tủi thân vô cùng.

“Đây là đồ nhà ngươi, ngươi tự cầm lấy, chuyện có học hay không là do ngươi.” Vương Viễn nhét trả cà sa vào tay Lâm Bình Chi rồi nói: “Điều duy nhất ta cần làm bây giờ là tìm một chỗ an toàn cho ngươi! Nhưng hiện tại chúng ta có mọc cánh cũng chạy không thoát.”

Nói tới đây, Vương Viễn ngó đầu nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy bên dưới chi chít người chơi đang tìm đường đi lên, còn chặn kín đường xuống núi. Từ đây nhìn ra phía xa, đám Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng sắp đuổi kịp rồi.

Người chơi phái Hoa Sơn đông đảo nhất, Vương Viễn có biến thái đến đâu cũng không có khả năng một mình đấu lại cả môn phái. Bây giờ cả hai đều bị truy bắt, hiển nhiên không còn đường trốn.

Lâm Bình Chi cũng liếc mắt nhìn hai bên, đột nhiên hắn ta nhớ ra gì đó, reo lên vui vẻ: “Đại sư! Ta biết có một con đường thông ra sau núi.”

“Sau núi? Có vách đá sau núi à?”

Sau khi nghe nói hai chữ “sau núi”, Vương Viễn mừng thầm trong lòng, vội vàng hỏi lại.

Trong tay hắn có một Hoạt Tường Dực, có thể chở được bốn người chạy thoát thân, chỉ cần có vách đá là có thể cắt đuôi toàn bộ truy binh.

Chỉ khi an toàn rời khỏi Hoa Sơn mới có thể cân nhắc đến việc giao Lâm Bình Chi cho ai là an toàn nhất.

“Có!”

Nói đến vách đá, Lâm Bình Chỉ tỏ ra khá khó xử: “Song sau núi là cấm địa của phái Hoa Sơn chúng ta, không thể tùy tiện ra vào.”

“Vậy thì càng tốt chứ sao!” Vương Viễn nói: “Không có nơi nào an toàn hơn cấm địa cả! Dẫn đường cho ta đi!”

Dứt lời, Vương Viễn lại xách Lâm Bình Chi lên.

Tung người nhảy mấy phát, quẹo cua, biến mất trên đường xuống núi.

“Chuyện gì mới xảy ra vậy? Người đâu?”

Lúc này, nhóm Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng đuổi đến nơi, thấy Vương Viễn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, Non Sông Gấm Vóc ngơ mặt ra.

“Chẳng lẽ bọn họ lên Tư Quá Nhai?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí cau mày, cầm trường kiếm vạch đống dây leo nơi Vương Viễn biến mất ra. Mọi người nhìn xuống, chỉ thấy sau đống dây leo là một đường núi chật hẹp, quanh co khúc khuỷu lượn về phía xa xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận