Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 973: Ta có một kế có thể giúp ngươi dương danh

“Đừng nhắc tới nữa!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đáp: “Con mẹ nó chứ, sắp bị dọa sợ tè ra quần đến nơi rồi! Lính Mông Cổ quá mạnh! Một đợt tấn công ập tới ngoại trừ Thương Giáp Quân ra, thì không ai chặn nổi…”

Y thành thật kể lại tình huống ở tiền tuyến một lần, trong lời nói mang theo vẻ sợ hãi.

Rất bình thường thôi, người thường chưa từng nhìn thấy chiến trường, nói đánh trận thì ai nấy đều mặt mày hớn hở, trong lúc trò chuyện có thể giết địch diệt quốc. Nhưng khi thật sự ra đến chiến trường, nhất là trên chiến trường vũ khí lạnh, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đó ít có ai không tiểu ra quần lắm.

“Thật sao?” Vương Viễn nghe vậy thì sững sờ, rõ ràng cũng bị sự mạnh mẽ của lính Mông Cổ làm cho kinh ngạc, sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại nói: “Ta có một kế, có thể giúp ngươi nổi danh giang hồ!”

"Hả? Cách gì?"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lập tức tỉnh táo tinh thần.

Nói thật, có đôi khi ôm đùi cũng không phải chuyện tốt gì.

Tam Sát Trang làm một bang phái nằm không cũng chiến thắng, bị vây phía sau chiến tuyến, chưa nói đến việc không lấy được chút điểm cống hiến nào, mà mấy việc hậu cần vừa bẩn vừa mệt đều do Tam Sát Trang thu dọn, cuối cùng không những không đòi được một chút lợi ích mà còn mang danh là kẻ vô dụng trong nhiệm vụ cống hiến.

Càng tức giận hơn là cả một ngày hôm nay, Vạn Thánh Sơn tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng cái nồi này lại ụp lên đầu Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu.

Nếu đám Tam Sát Trang các người có ích hơn một chút thì chúng ta đã không bị đánh thê thảm như vậy.

Không biết hoạt động quân Mông Cổ vây thành sẽ duy trì trong bao lâu, bây giờ mới một ngày đã bị đánh đến mức không thể ngăn cản, mấy ngày sau không biết nên làm thế nào mới có thể chống cự được.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu là một tên đần độn, nhưng không phải ngốc hoàn toàn, bị người chỉ trích như vậy đương nhiên là vô cùng ấm ức, khát vọng đối với điểm cống hiến lại càng thêm cấp bách.

Tin nhắn này của Vương Viễn có thể nói là giúp người khi gặp nạn.

"Bây giờ tiền tuyến của các ngươi sợ nhất là điều gì?" Vương Viễn hỏi.

"Chuyện này…" Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu xoa gáy, đầu óc thằng nhóc này là một đống hỗn loạn, không thể phân tích ra rốt cuộc là sợ cái gì, vì thế hỏi người chơi bên cạnh: "Bây giờ chúng ta sợ gì nhất?"

"Đánh lâu dài!" Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đứng một bên khẳng định: "Tiền tuyến của chúng ta tiêu hao đan dược quá nhanh, quân Mông Cổ đánh thêm vài ngày nữa thì chắc chắn là không chống đỡ được!"

Không thể không nói, tuy nhân phẩm của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ không tốt lắm, nhưng đầu óc vẫn đủ dùng.

"Đánh lâu dài!" Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu trông bầu vẽ gáo, lặp lại lời của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ một lần nữa.

"Không sai!"

Vương Viễn nói: "Cho nên phải làm cho bọn chúng không thể kéo dài nữa!"

"Không thể kéo dài?" Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói: "Làm như thế nào vậy?"

"Là tiếp tế!" Vương Viễn cũng chịu thua cái đầu toàn cát của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu rồi, đã nói rõ đến thế mà y còn không nghĩ ra được.

"Người chơi không cần ăn cơm, thứ cần tiếp tế chỉ là đan dược, quân Mông Cổ là NPC, thứ bọn chúng tiêu hao là lương thực!" Vương Viễn nói tiếp: "Ngày mai lúc quân Mông Cổ lại đánh vào tiền tuyến, ở hậu phương chắc chắn sẽ trống rỗng. Đến lúc đó ngươi dẫn bang phái của ngươi tới hậu phương của bọn chúng, ném một mồi lửa, đốt cháy lương thực của bọn chúng, không phải là đã chặt đứt nguồn tiếp tế của bọn chúng sao? Nếu có điều kiện thì mang theo vài tên Ngũ Độc ném chút đồ vào trong nguồn nước… Hì hì!"

"Chuyện này…"

Nhìn tin nhắn Vương Viễn gửi đến, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lập tức ngây ngẩn, một lúc sau mới mừng rỡ nói: "Sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Cảm ơn Ngưu ca, đến khi hết hoạt động chắc chắn sẽ hậu tạ ngươi!"

"Anh em chúng ta không nói đến những việc đó! Nhớ đấy, nhất định phải làm sạch sẽ gọn gàng vào!" Vương Viễn cứ căn dặn mãi.

"Hiểu mà!"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cực kỳ nghiêm túc.

...

"Chúng ta sẽ phóng hỏa!"

Đóng khung chat lại, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu kích động hô lên.

"Phóng hỏa gì cơ?" Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ khó hiểu hỏi.

"Vừa nãy có người giúp chúng ta bày mưu tính kế, lần này có thể xoay chuyển tình thế hay không hoàn toàn dựa vào Tam Sát Trang chúng ta, nếu có thể thành công thì Tam Sát Trang chúng ta tất nhiên sẽ là nhất cử thành danh!" Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu phấn khởi nói.

"Lợi hại vậy à? Biện pháp gì thế?" Vẻ mặt Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ mờ mịt.

"Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương!"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thuật lại một lần nữa lời của Vương Viễn cho Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nghe.

Nghe xong lời giải thích của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cũng rung động không thôi: "Đúng là ý kiến hay, đạo lý đơn giản như vậy mà sao chúng ta lại không nghĩ đến nhỉ? Ai đưa ý kiến này cho ngươi đấy? Chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt!"

"Ngưu ca đấy!" Vẻ mặt của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đầy kính nể.

"Ngưu Đại Xuân hả?" Nghe thấy hai chữ Ngưu ca, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cau mày hỏi.

"Không sai!"

"Tên hòa thượng kia gian xảo bỉ ổi, có chuyện tốt mà lại đến lượt chúng ta hả? Có phải là lừa gạt gì không?" Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nghi ngờ nói.

"Ngươi là cái đồ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử." Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói: "Cho dù hắn thật sự lừa gạt thì ngươi có thể tìm ra mưu kế này có gì không đúng hay không? Ngược lại, nếu chúng ta nhàn rỗi ở hậu phương thì cũng sẽ bị mắng chửi thôi!"

"Này…" Tuy Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cực kỳ hoài nghi thái độ làm người của Vương Viễn, nhưng vẫn không biết phản bác như thế nào.

Quả thật, ý kiến này của Vương Viễn có thể nói là nhắm vào điểm yếu, nhân lúc tiếp tế của bản thân chưa gián đoạn đã chặt đứt hoàn toàn nguồn tiếp tế của đối thủ trước, chỉ một chiêu chủ động này đã khiến đối thủ không dám đánh lâu dài.

Huống hồ tác dụng của Tam Sát Trang ở tiền tuyến cũng không lớn, tác dụng duy nhất chính là bị người của Vạn Thánh Sơn kêu đến kêu đi, để cho người chơi ở tiền tuyến trút hết tức giận, có chút tương tự với…

Chơi game thì ai mà không muốn lấy cống hiến, lấy danh vọng chứ?

Thay vì ở hậu phương làm thùng hơi bị người ta mắng tới mắng lui, không bằng thử liều mạng một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận