Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 716: Đỉnh Hoa Sơn

Hắn là người có tiền, nhưng cũng không phải là thằng ngu. Chẳng có tiền của người nào là do gió to thổi tới hết, đầu tư hiển nhiên phải cẩn thận rồi.

“Nếu với tình hình hiện tại, thì chỉ sợ tiến vào năm hạng đầu thật sự không dễ dàng!” Vương Viễn đáp: “Cơ mà, nếu ngươi giúp Mario có được Thái Cực Thần Công, vậy thì chưa chắc đâu nha!”

“Cái đó...” Phi Vân Đạp Tuyết nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Vương Viễn tiếp tục lừa đảo: “Lão Ma cầm bản công pháp này rồi thì có thể giúp ngươi lấy được thứ hạng tốt, về mặt bản chất thì ngươi chính là cầm tiền đi làm việc của mình. Cuối cùng, dùng số tiền này để thanh toán tiền lương cho lão Ma. Ông chủ, ngươi nghĩ chút đi, nghĩ kỹ một chút mà xem, có phải là như vậy hay không?”

“Ừm, ngươi nói ngược lại cũng có vài phần đạo lý!”

Dưới sự dối gạt của Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết đã thành công bị lừa. Hắn lập tức đưa ra quyết định, nói một cách vô cùng khí thế: “Ta sẽ bỏ tiền mua quyển công pháp này!”

Nói xong, hắn kéo thanh bạn bè ra, tìm Vương Viễn rồi chuyển khoản năm nghìn lượng vàng. Vương Viễn nhận được tiền thì gửi [Thái Cực Thần Công đến cho Mario bằng bồ câu đưa thư.

Ngay sau đó, hắn lại gửi một bao lì xì to một nghìn lượng vàng vào kênh đoàn đội. Cái này gọi là người thấy đều có phần. Loại chuyện kiếm tiền này hiển nhiên không thể để bạn bè trơ mắt nhìn được rồi. Bằng không sau này ai còn giúp ngươi nữa. Dù sao sau khi khoe khoang một hồi, trong lòng mọi người cũng rất ngưỡng mộ và ghen tị với hắn. Nên số tiền này xem như phí tổn thất tinh thần.

“Ngưu ca uy vũ!”

“Cảm ơn lão Ngưu!”

Nhận được tiền lì xì, trong kênh đoàn đội vang lên âm thanh êm dịu. Ngay cả Bôi Mạc Đình vừa rồi vẫn luôn kêu gào phải xóa Thiếu Lâm cũng đổi thành vẻ mặt nịnh nọt.

“Không có gì!”

Vương Viễn khoát tay đáp: “Dù sao cũng là tiền của lão Ma!”

“Đậu má!” Mario khóc đến đau lòng muốn chết.

...

Làm xong một nhiệm vụ lớn, cả thể xác lẫn tinh thần của Vương Viễn đều mệt mỏi, sau khi chuyển năm nghìn lượng vàng cho Cung Hỉ Phát Tài, thì thoát khỏi trò chơi.

Lúc này đã là đêm khuya rồi!

Tống Dương đang nằm ngủ rất say trên ghế sô pha ở phòng khách. Trên bàn còn đặt mấy cái túi bóng. Vương Viễn đi tới nhìn thoáng qua, thì chỉ thấy trong túi bóng có mấy hộp cơm vẫn chưa mở.

Hiển nhiên là đồ Tống Dương gọi tới đợi hắn ăn. Kết quả là đợi đến bây giờ Vương Viễn mới thoát trò chơi.

“Ha ha! Con nhóc này!”

Nhìn đồ ăn mua ở bên ngoài đặt trên bàn, Vương Viễn hơi mỉm cười. Tuy rằng chỉ là mua từ bên ngoài về, nhưng vẫn là lòng thành của người ta.

Đương nhiên, với tay nghề của Tống Dương, cô dám làm thì hắn cũng không dám ăn...

“Anh... anh thoát trò chơi rồi à...”

Trong lúc hắn đang cảm thán thì cô tỉnh lại, ngáp một cái uể oải rồi bảo: “Mau ăn đi, nguội hết cả rồi!” Vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa.

“Cô không ăn sao?” Vương Viễn nghi ngờ hỏi, hắn quá hiểu con người của Tống Dương, làm cái gì cũng không xong, chỉ có ăn cơm là số một. Loại chuyện ăn uống này chắc chắn sẽ không thua ai.

“Tôi ăn ở bên ngoài rồi! Hôm nay có người mời cơm, tôi còn cố ý gói một phần mang về cho anh nữa đấy!” Tống Dương chép miệng và bảo.

“Có người mời cô ăn cơm á? Ai thế, nam hay nữ?” Vẻ mặt của Vương Viễn sững sờ.

Sau khi Tống Dương tới nơi này, cũng xem như ngước mắt lên không nhìn thấy người quen, tất cả đều dựa vào Vương Viễn nuôi sống. Cho dù là trong trò chơi cũng cách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ có hắn và mấy người trong Một Đám Ô Hợp làm bạn mà thôi. Làm sao trong hiện thực lại vô duyên vô cớ có người mời ăn cơm được chứ.

“Quen trong trò chơi đó!” Tống Dương đáp: “Hình như cao thủ phái Thiên Sơn! Lớn lên còn rất đẹp trai, không ngờ anh ta lại ở gần nhà chúng ta.”

“Ặc... là nam à.” Sắc mặt của Vương Viễn hơi thay đổi, trong lòng có chút khó chịu.

Má ơi, tuy rằng lúc đầu hắn cũng không bằng lòng nuôi một đứa bất tài, nhưng nuôi mấy tháng cũng đã thành quen rồi. Đột nhiên có người khác nhảy vào, vẫn cảm thấy quái quái thế nào.

“Khà khà!”

Tống Dương thấy biểu cảm của hắn, đột nhiên cười khà khà bảo: “Sao thế, anh không vui sao?”

“Liên quan quái gì tới tôi!”

Vương Viễn phẩy tay một cách mất kiên nhẫn và nói: “Mau cút đi, tôi phải ăn cơm rồi!”

“Chậc!” Tống Dương nhìn hắn khinh thường, rồi xoay người đi ra khỏi cửa, cũng không thèm đóng cửa lại.

Một trận gió lạnh thổi tới, khiến cả người hắn run lên.

“Cô ả ngu ngốc đó! Đừng để bị người ta lừa đấy!” Vương Viễn đứng dậy đóng cửa, tự lầm bầm một câu, sau đó lại nói: “Cơ mà với một thân bản lĩnh đó của cô ta, thì phỏng chừng người bình thường cũng không vớt được lợi ích gì đâu. Bỏ đi bỏ đi, liên quan khỉ gì đến mình...”

...

Hai tháng sau, rốt cuộc thì trận thi đấu cuối cùng của Hoa Sơn Luận Kiếm cũng đến.

Lần thi đấu này, vì để phục vụ cho chủ đề [Hoa Sơn Luận Kiếm], mà sân thi đấu không còn là lôi đài thi đấu thể thao ở các thành chính lớn nữa. Mà sẽ mở một sân thi đấu thể thao ngay trên đỉnh Hơn Sơn thực sự. Mười cao thủ và mười chiến đội hàng đầu thiên hạ đều sẽ tề tụ ở Hoa Sơn, tranh giành danh hiệu số một thiên hạ.

Thân là trận đấu cuối cùng của Hoa Sơn Luận Kiếm, những người chơi và chiến đội có thể một đường đi được tới đây, đều là vượt qua các vòng chiến đấu từ khắp các nơi trên cả nước, trong toàn bộ giang hồ. Thực lực và trình độ của bọn họ hiển nhiên khỏi cần nói cũng biết, trên cơ bản đã đại diện cho trận đấu có cấp bậc cao nhất hiện nay ở Trung Quốc.

Người chơi tới đỉnh Hoa Sơn quan sát cuộc chiến đấu là có một không hai.

Dù sao trong trò chơi cũng không giống với hiện thực, người chơi trong hiện thực đi xem trực tiếp ở hiện trường, còn phải mua vé máy bay và vé vào cửa, vô cùng khó khăn. Nhưng trong trò chơi, xe ngựa có ở khắp mọi nơi, nên người chơi hiển nhiên sẽ tới hiện trường quan sát rồi.

Cũng may là ở trong trò chơi, hệ thống đã đặc biệt mở ra một không gian quan sát trận chiến, để mọi người đều có thể được trải nghiệm trò chơi tốt nhất.

Trong lúc nhất thời, đỉnh Hoa Sơn đã trở thành tụ điểm du lịch hút khách nhất đối với người chơi trò chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận