Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1379: Mười năm xa cách, sinh tử mịt mù(1)

(1)Phần dịch thơ từ bài “Thập Niên Sinh Tử Lưỡng Mang Mang” của Tô Đông Pha viết theo điệu Giang Thành Tử, sáng tác trong thời gian làm quan xa nhà, sau một đêm nằm mộng, mơ thấy người vợ đã chết 10 năm trước.

“Quả nhiên là hai người bọn họ!”

Vương Viễn thông qua kẽ hở trên cánh cửa nhìn trộm vào trong, bắt gặp một đôi trai gái đang ôm nhau mà khóc.

Người đàn ông cụt một bên tay, sắc mặt tang thương, hai hàng tóc mai bạc trắng, ống tay áo phải trống trơn.

Người phụ nữ thì xinh đẹp tuyệt luân, khuôn mặt kia qua bao năm dường như không hề thay đổi.

Hai người này chính là Dương Quá và Tiểu Long Nữ…

Không ngờ cả hai cuối cùng vẫn đoàn tụ.



Mười sáu năm…

Mặc dù Vương Viễn chưa có bạn gái nhưng không phải người vô cảm. Đầu năm Tống Dương về nhà mấy ngày, Vương Viễn bứt rứt trong lòng mãi, có trời mới biết hai vợ chồng Dương Quá và Tiểu Long Nữ xa cách mười sáu năm sẽ có cảm giác thế nào.

Dương Quá nửa đời đau khổ, người thân thực sự chỉ có mỗi mình Tiểu Long Nữ, tình cảm của hai người tuyệt đối không chỉ đơn giản là tình yêu.

Mười năm qua âm dương đôi ngả, nào muốn nhớ, lại khó quên.

Hôm nay hai người đoàn tụ, nhất thời trăm ngàn lời muốn nói cũng không giãi bày được hết nỗi nhớ trong tim, chỉ đành ôm nhau mà khóc, đúng như Tô Đông Pha viết: “Nhìn nhau không nói, ngàn lệ tuôn trào”.

“Haizzz…”

Vương Viễn thấy đối với những đôi khó khăn lắm với gặp lại nhau thì đây xem như là một kết thúc có hậu. Lòng hắn vừa mừng vui lại nhẹ nhõm, không khỏi thở dài một tiếng, lặng lẽ xoay người rời đi.

Màn show ân ái mặn nồng này Vương Viễn tình nguyện coi.

Nếu không phải yêu nhau thật lòng, sao có thể gặp lại nhau sau những mười sáu năm?

Chẳng trách Huyền Từ cứ hay nói chuyện ở đời, chỉ có tình yêu mới khiến người ta muốn dừng mà chẳng được, có tình đều là nghiệt, tam độc tham sân si cũng từ đó mà ra.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ quá đáng thương.

“A di đà phật!”

Nghĩ đến đây, Vương Viễn cảm thán không thôi, lần đầu thật lòng bật thốt niệm một tiếng phật hiệu.

“Ai đang ở bên ngoài?”

Tu vi của Dương Quá cao bực nào chứ, nghe bên ngoài có tiếng thở dài bèn xoay người lại, vung ống tay áo phải lên, một đạo kình phong đẩy bật cửa ra, chỉ thấy một hòa thượng vóc dáng khôi ngô đang đứng ngoài cửa.

“Ngộ Si đại sư? Sao ngươi lại ở đây?”

Thấy người đến là Vương Viễn, Dương Quá và Tiểu Long Nữ ngạc nhiên vô cùng.

Chỗ này rất bí ẩn, sao lại có người thứ ba ở đây? Còn làm một con kỳ đà bự tổ chảng nữa chứ!

“Sao ta không thể ở đây?” Vương Viễn cười nói: “Đừng quên đây là Tuyệt Tình Cốc! Ta là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc... Long cô nương, ngươi lén lút ở nhà ta những mười sáu năm, giờ có phải nên trả tiền thuê phòng rồi không?”

“Ha ha!”

Dương Quá thoáng sửng sốt, chợt bật cười bảo: “Nhiều năm không gặp mà tính tình của Ngộ Si đại sư vẫn chẳng thay đổi tí nào.”

“Hì hì!”

Vương Viễn cười khì nói: “Tiểu Dương ngược lại trưởng thành hơn nhiều.”

Nếu là Dương Quá lúc còn trẻ, Vương Viễn dám quấy rầy khoảng thời gian hai người bọn họ ân ái, hắn ta chắc chắn sẽ liều mạng nhào lên tính sổ, giờ trưởng thành thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, không còn nóng nảy như trước kia nữa.

“Đâu có đâu!” Dương Quá cười bảo: “Đa tạ Ngộ Si đại sư cho thê tử ta ở đây mười mấy năm.”

“Khỏi cần khách sáo! Ngươi có thể trả tiền, không có tiền thì trả bằng tuyệt học cũng được... Không có gì cũng chẳng sao, coi như là quà ta chúc mừng hai vợ chồng ngươi đoàn tụ.” Vương Viễn nửa thật nửa đùa nói giỡn mấy câu.

“Vợ chồng Dương mỗ há là người bạc tình như vậy!” Dương Quá nói: “Chỗ ta có một môn chưởng pháp, nếu đại sư thích thì cứ lấy...”

“Có yêu cầu ngộ tính không?” Vương Viễn hỏi.

“Không!”

“Cần phúc duyên không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Không nốt!”

“Có thứ tốt như vậy hả? Không còn yêu cầu gì khác?” Vương Viễn vẫn thấp thỏm trong lòng.

“Phải kết hôn, sau đó vợ chồng chia xa mới phát huy được uy lực mạnh nhất.” Dương Quá nói.

“Phải... Không học!” Vương Viễn xua tay: “Kết hôn thì thôi đi, đằng này còn đòi hai người phải sinh ly tử biệt nữa, hòa thượng ta làm sao chịu nổi điều đó...”

“Ha ha!”

Dương Quá bật cười vui vẻ rồi quay sang hỏi Tiểu Long Nữ: “Long Nhi, nàng xem có thứ gì tốt lọt được vào mắt xanh của Ngộ Si đại sư không?”

“Ừm!”

Tiểu Long Nữ gật đầu, lôi từ trong ngực ra một quyển sách, đưa cho Vương Viễn rồi nói: “Lần trước gặp ta phát hiện Ngộ Si đại sư cũng thông thạo thuật Tả Hữu Hỗ Bác. Long Nhi ở dưới đáy Tuyệt Tình Cốc tu luyện mười sáu năm, kết hợp pháp Thanh Tâm Quả Dục của Ngọc Nữ Tâm Kinh, khiến sức mạnh của Tả Hữu Hỗ Bác tăng lên. Quyển ‘Những tâm đắc khi tập võ’ này tặng lại cho Ngộ Si đại sư, mong đại sư không chê.”

Vương Viễn nhận lấy bí tịch trong tay Tiểu Long Nữ, liếc mắt nhìn.

[Thực Hiểu Thuật Tả Hữu Hỗ Bác]

Loại hình: Thực hiểu

Phẩm chất: Không rõ

Giới thiệu vật phẩm: Tăng lên uy lực của thuật Tả Hữu Hỗ Bác.

“Ha ha, đa tạ Long cô nương nhiều!”

Vương Viễn cười vui vẻ, vỗ hai tay vào nhau, bí tịch hóa thành một luồng sáng chui vào trong cơ thể hắn.

[Hệ thống thông báo: Sức mạnh thuật Tả Hữu Hỗ Bác của bạn tăng lên, uy lực đơn thủ tăng lên tối đa 70%, định lực càng cao, lượng sát thương đơn thủ gây ra càng lớn.]

Môn võ học thần kỳ Tả Hữu Hỗ Bác có một yêu cầu cực kỳ quan trọng là người luyện tập cần giữ một tâm hồn trong sáng, suy nghĩ đơn thuần mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất.

Để đạt tới yêu cầu này, một là người đầu óc không mấy nhanh nhạy, hai là chưa trải sự đời.

Ví dụ như Quách Tĩnh và Tiểu Long Nữ, cả hai đều là người đơn giản, dĩ nhiên học tới đâu hiểu ngay tới đó.

Tuy Chu Bá Thông là người sáng tạo ra Tả Hữu Hỗ Bác nhưng đó đều là nhờ vào thiên phú dị bẩm cả, bàn đến cấp độ “lòng không vướng bụi trần” thì lão còn lâu mới theo kịp Tiểu Long Nữ tự do tu trì Ngọc Nữ Tâm Kinh. Cho dù là Quách Tĩnh sau khi bảo vệ Tương Dương xong, cán cân trong lòng cũng nghiêng về một phía, không còn chú tâm quá nhiều vào võ công nữa.

Cho nên trên đời này người thực sự phát huy được Tả Hữu Hỗ Bác đến cảnh giới cao nhất chỉ có mỗi Tiểu Long Nữ một lòng chuyên nhất. Lúc trước ở cung Trùng Dương, với hai thanh kiếm nàng đã đánh lui chư vị cao thủ, trong số đó còn bao gồm Kim Luân Pháp Vương, mà lối đánh nàng dùng chính là Tả Hữu Hỗ Bác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận