Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 99: Chúng ta lại gặp mặt

Một hồi lâu mới thoát khỏi mọi người, hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sáng ngời, lại nhìn thấy một người quen. “Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Người này chính là Tô Thất. Sau khi ra khỏi hòn đảo kia, tuy vẫn đồng hành cùng nhau nhưng quá nhiều chuyện nối nhau mà đến khiến hắn không có cơ hội bắt chuyện với nàng ta.
So với lúc mặc đồ đen bó sát trên đảo nhỏ, Tô Thất trước mắt mặc bộ cung trang màu trắng trông bớt lạnh lùng mà lại thêm chút nhu mì.
Ở bên cạnh Tô Thất còn có một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, mặc váy công chúa, trắng nõn mũm mĩm, vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có vài nét giống Tô Thất, chắc là hai người có cùng huyết thống.
“Xem ra Bạch công tử đã đạt được truyền thừa cường đại ở Bia Giới rồi, mới một thời gian ngắn không gặp mà thực lực tiến bộ nhanh quá!”
Chất giọng của Tô Thất vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng từ biểu cảm thì có thể thấy nàng ta khá bất ngờ, Lúc còn ở trên đảo, Bạch Đông Lâm còn không bằng nàng ta, chẳng qua do hắn mạng dai khó giết, nàng ta không muốn tốn sức nên bỏ qua.
Nhưng hiện tại thì nàng ta chẳng nhìn thấu được hắn nữa, sau khi tiếp nhận truyền thừa, nàng ta tưởng bản thân như vậy đã là tiến bộ lắm rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, thực lực của Bạch Đông Lâm nay đã ở trên nàng ta.
Bạch Đông Lâm chỉ cười không đáp, truyền thừa hắn đạt được đúng là rất mạnh, nhưng thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh là do hắn vừa mới bắt đầu tu luyện, đương nhiên phải tăng nhiều rồi.
Nhưng bí mật này giấu cho mình là được, không cần phải nói ra.
“Chào Bạch ca ca, ta là Tiểu Cửu – muội muội của Tô Thất!”
Tiểu nha đầu có vẻ lanh lợi, tròng mắt sáng ngời đảo không ngừng, nàng dùng giọng nói trẻ con đáng yêu hỏi hắn:
“Bạch ca ca, ngươi và tỷ tỷ ta quen nhau như thế nào? Có phải anh hùng cứu mỹ nhân không? Hay là mỹ nữ cứu anh hùng?”
Tuổi còn nhỏ đã hay tò mò, ánh mắt kia cứ đảo qua đảo lại giữa hai người bọn hắn.
Tô Thất trừng tiểu nha đầu kia, nó càng ngày càng bướng bỉnh, đợi về nhà nàng ta phải dạy dỗ cho tử tế.
“Đây là muội muội của ta, Tô Tiểu Cửu, nàng hơi nghịch ngợm, Bạch công tử không cần để ý.”
“Ha ha, trẻ con mà, Tiểu Cửu đoán sai rồi. Trong lần gặp mặt đầu tiên của ta và tỷ tỷ ngươi, chúng ta đã đánh nhau, còn suýt mất mạng!”
“Không lãng mạn như ngươi nghĩ đâu.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sẫm lại, Tô Thất có xuất thân không đơn giản, Tiểu Cửu có thể chất đặc thù, mà những người có huyết mạch đặc thù như vậy thì chắc chắn tổ tiên phải là đại nhân vật nào đó.
Thậm chí có khả năng còn đáng sợ hơn, có thể còn có những lão quái vật truyền thừa huyết mạch đặc thù đến nay vẫn chưa chết, loại thế lực lớn như vậy thì đều xưng bá một phương.
Tô Tiểu Cửu nghe xong mà hết muốn tìm hiểu, linh hồn như chết đi một nửa.
Bạch Đông Lâm thấy vậy mỉm cười, lấy một con thú nhỏ bằng thủy tinh được điêu khắc tỉ mỉ từ trong vòng tay ra. Đây là món quà hắn rút thăm trúng thưởng có được, không phải là pháp khí gì nhưng là tác phẩm nghệ thuật khá đẹp, đưa ra ánh sáng sẽ phát tán những dải màu lóng lánh, rất đẹp mắt.
“Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch ca ca tặng ngươi một món quà.”
Bạch Đông Lâm đưa con vật bằng thủy tinh cho Tiểu Cửu, hắn không có ý gì khác, chỉ là thói quen từ kiếp trước, thấy trẻ nhỏ thì hay tặng chúng chút kẹo hay gì đó.
Con thú bằng thủy tinh tỏa ra những vệt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Tô Tiểu Cửu xem đến si mê. Có vẻ nàng rất thích nhưng không biết có nên nhận lấy hay không, chỉ có thể nhìn Tô Thất với ánh mắt đáng thương.
Tô Thất liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói:
“Bạch công tử tặng thì muội cứ nhận đi, còn không cảm tạ Bạch công tử?”
Tô Tiểu Cửu vui vẻ nhận lấy món quà nhỏ, nở một nụ cười ngọt ngào:
“Đa tạ Bạch ca ca!”
Hắn khoát tay áo, ý bảo các nàng không cần khách khí.
Lúc này, Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn thấy một đám người tóc đỏ đi về phía bọn hắn.
Huyền Diệp nhìn thấy Tô Thất và Bạch Đông Lâm vừa nói vừa cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Tô Thất nói chuyện với hắn ta thì lạnh nhạt, hờ hững, nói chuyện với tên họ Bạch này lại thân mật đến vậy. Hắn ta tự nhận mình cũng không thua kém tên họ Bạch kia điểm nào, thậm chí còn ưu tú hơn hắn đấy!
Dựa vào cái gì chứ?
Rõ ràng là ta tới trước!
Nếu Bạch Đông Lâm biết được ý nghĩ điên rồ này, chắc chắn hắn sẽ cạn lời. Tô Thất vẫn lạnh lùng như cũ đấy, hai người họ có thân mật gì đâu?
Quả nhiên tình yêu đã khiến trí thông minh của người ta giảm đi, cho dù chỉ là đơn phương cũng thế.
Huyền Diệp đi đến trước mặt hai người, tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, miễn cưỡng nở nụ cười, chắp tay với Bạch Đông Lâm:
“Bạch huynh, lần đầu gặp mặt, tại hạ là Huyền Diệp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận