Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 692: Biến mất không còn bóng dáng

Bạch Đông Lâm từ từ lẻn xuống đáy hồ, chớp mắt đã tiếp cận phạm vi mà con cá rồng vẫn luôn lượn lờ. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư. Thực lực của con cá này không thấp, so với con mà lần trước Khương tiền bối câu được thì cũng một chín một mười, không kém là bao. Đặc biệt là thủ đoạn lẩn trốn trong nước thì thôi rồi, cực kỳ mạnh luôn. “Đã vậy thì ta sẽ tạo ra một hoàn cảnh không có nước xem mày làm thế nào!”
Trong lúc vô tình, Bạch Đông Lâm đã lẻn đến chỗ cách con cá rồng khoảng trăm trượng. Đây đã là khoảng cách cực hạn rồi, còn đến gần nữa thì nó sẽ nảy sinh cảnh giác.
Bạch Đông Lâm ngưng thần tĩnh khí. Đúng vào thời điểm ánh mắt cá rồng một lần nữa nhằm về phía sợi tơ năng lượng, nhãn thần hắn lập tức sáng rực lên.
“Chính là lúc này!”
Chỉ chớp mắt Bạch Đông Lâm đã vượt qua khoảng cách trăm dặm, xuất hiện phía trên cái đầu bự của con cá. Cùng lúc đó, bạch quang từ lồng ngực hắn nhanh chóng lan tràn, thoáng cái đã khuếch tán ra ngoài vạn dặm.
Vĩnh Hằng Quang Giới lập tức được mở ra!
Vĩnh Hằng Quang Giới có thể thu nhận vật sống, nhưng với điều kiện hàng đầu là đối phương không giãy dụa. Tất nhiên là Bạch Đông Lâm không nhắm vào con cá rồng này rồi, mục tiêu của hắn là nước hồ kia kìa!
Gràoo!
Cá rồng khiếp sợ, gào thét điên cuồng. Bản tính cực kỳ cẩn thận khiến nó hoàn toàn không cân nhắc đến thực lực của kẻ địch mà chỉ phát động thiên phú theo bản năng, lập tức lẩn trốn vào pháp tắc Thuỷ.
Ớ? Nước đâu rồi? Mới rồi vẫn còn mênh mông là nước cơ mà!
“Há há, nhãi ranh. Mày chết chắc rồi!”
Bạch Đông Lâm cười rất chi là âm hiểm. Sau đó hắn nhanh chóng thi triển Pháp Thiên Tượng Địa để cưỡi lên cổ cá rồng, rồi vung nắm đấm bự chảng của mình lên, tàn nhẫn nện xuống!
Thời điểm xuất hiện trên đầu con cá, Bạch Đông Lâm đã mở Vĩnh Hằng Quang Giới, hút sạch nước hồ trong phạm vi vạn trượng quanh nó.
Cá rồng được bao bọc trong một quả cầu rất lớn nhưng bên trong đến cả một giọt nước cũng không có. Hơn nữa phần mép viền quả cầu lại lấp lánh bạch quang, nước hồ bị nén chặt lại. Toàn bộ đều bị hút vào Vĩnh Hằng Quang Giới.
Vĩnh Hằng Bất Hủ giới được thêm vào vô số tài nguyên nên hiện tại đã lớn hơn mấy chục lần so với lúc đầu, một chốc một lát thì không thể nhồi đầy nó được!
Bụp bụp bụp!
Rầm rầm rầm!
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên vô cùng tàn nhẫn, mỗi quyền đánh xuống đều mang theo sức mạnh ngập trời. Nắm tay còn được quấn thêm xiềng xích không ngừng lấp lánh hồng quang, nện cho đầu cá nát bét. Óc trắng như sữa văng tung toé khắp nơi.
Thực lực của con cá rồng này đã trên Thần Nguyên Cảnh tam trọng nên dù có bị người ta vặt đầu xuống thì cũng không dễ chết như vậy!
Nắm đấm của Bạch Đông Lâm càng vung nhanh như múa thì con cá càng giãy dụa mạnh. Nó điên cuồng phi độn, chỉ còn cách nước hồ trong gang tấc. Nhưng đáng tiếc, quả cầu lấy nó làm trung tâm nên cũng di chuyển theo, nước hồ bên ngoài đến một giọt cũng không chảy vào được.
Gràoo!
Một lát sau, cá rồng phát ra tiếng ngâm bi thương, thần hồn bị đánh tan hoàn toàn. Đôi mắt đã mất đi sự sống của nó vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào nước hồ cách đó không xa, chết không nhắm mắt.
“Phù! Cuối cùng cũng xong việc. Con cá rồng này quái thật chứ, lớp vảy lấp loé kim quang của nó thế mà lại có tác dụng làm tiêu giảm công kích thần hồn. Nếu không thì mình cũng chẳng phí sức như này.”
Bạch Đông Lâm hài lòng, khẽ gật đầu. Hắn thu hồi Vĩnh Hằng Quang Giới, nước hồ chớp mắt đã lấp đầy quả cầu rỗng.
Bạch Đông Lâm nhanh chóng dùng một tay kéo con cá đến phía trước sợi tơ năng lượng. Hắn vừa mới nghĩ tới thì sợi tơ lập tức lan ra, quấn quanh con cá rồng.
Oong!
Sau khi làm xong xuôi mọi việc, bàn tay Bạch Đông Lâm chợt hiện lên ánh sáng. Chỉ có một trong chín quầng sáng nổi lên rồi từ từ lấp loé, bên trên có đồ án hình sợi tơ ý niệm quấn quanh cá rồng.
“Hầy, xong xuôi! Đơn giản như đang giỡn!”
Bạch Đông Lâm nở nụ cười. Hắn đưa tay kéo mạnh sợi tơ năng lượng rồi dừng lại, con cá rồng cũng theo đó mà bị kéo ra khỏi mặt hồ.
“Úi, Ta câu được cá rồng rồi! Ha ha ha, bổn tiểu thư đúng là thiên tài mà!”
Lâm dùng hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha hả, chả có tí tẹo phong thái thục nữ nào cả.
Lách tách! (tiếng lửa cháy)
Sau khi ăn uống canh cá rồng no nê, hai người lại một đống lửa. Ai về chỗ nấy, ngồi khoanh chân chìm đắm vào trong tu luyện.
Nửa đêm, trăng sáng trên đầu cành!
Bạch Đông Lâm hơi nhíu mày, từ từ mở mắt. Hắn nhìn thoáng qua Lâm đang ngồi đối diện, thân hình hơi động liền biến mất không còn bóng dáng.
“Chuyện gì thế?”
Thấp duy Thế Giới mở ra một khe hở, quanh ảnh ý niệm lập tức bắn ra. Ba đạo sĩ Thanh Lưu, Thanh Tùng, Thanh Thạch xuất hiện lơ lửng ở phía đối diện Bạch Đông Lâm, nét mặt người nào cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận