Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 633: “Gặt cỏ”

Kết cục của những đứa bé này khi rơi vào tay của loài Yêu dễ tưởng tượng, mà chắc chắn đây không phải lần đầu tiên Huyết Hà tông làm chuyện ác độc này, không biết đã có bao nhiêu đứa trẻ đáng thương đã phải hy sinh để bọn chúng đổi lấy pháp bảo, tài nguyên tu luyện. “Huyết Hà, Huyết Hà, bố mày muốn tụi bây máu chảy thành sông!”
Sát khí nồng đậm thu vào cơ thể hắn, sắc mặt càng lúc càng lạnh, hắn giơ tay mở ra thế giới chiều không gian thấp, cẩn thận thu hàng triệu bong bóng vào trong.
Những đứa trẻ này, hắn sẽ đích thân trao lại cho cha mẹ của chúng.
Hiện tại, hắn muốn mang theo chúng đi báo thù!
Ầm ầm!
Bước vài bước, thân hình Bạch Đông Lâm đã xuất hiện trên một đỉnh núi, nhìn xa xa cách đó ngàn dặm chính là Huyết Hà tông. Bên ngoài được che kín lớp lớp trận pháp bảo vệ.
Đôi mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ suy tư, tuy phẫn nộ, nhưng lý trí hắn còn đó. Nếu đã ra tay, buộc phải nhổ cỏ tận gốc.
Hắn duỗi lòng bàn tay ra, từng viên từng viên “bom nguyên sơ” xuất hiện, đây chính là kiệt tác tối cao của hắn bây giờ, năm loại pháp tắc, hơn hai trăm viên, lại gia tăng thêm thần hồn lực, uy lực vô cùng!
Bạch Đông Lâm lấy ra một quả cầu đen như mực, đặt hàng chục viên “bom nguyên sơ” vào bên trong.
Rẹt!
Một vầng sáng xanh phát ra.
Quỹ đạo điện từ đã được thiết lập xong, khóa chặt mục tiêu, Bạch Đông Lâm chậm rãi ném quả cầu lên không trung, nhìn thẳng về phía Huyết Hà tông cách đó ngàn dặm.
“SIÊU PHÁO ĐIỆN TỪ – NGUYÊN SƠ PHÁ DIỆT!”
Thương Vực, nơi bị thống trị bởi loài Yêu, hệ thống sông ngòi dày đặc ở đây đều bị chúng chiếm đóng, vì đó mà các tu sĩ loài người chỉ có thể cố thủ bên trên những ốc đảo nhỏ.
Mà các cường giả có cảnh giới đứng đầu nơi đây cũng bị lũng đoạn bởi loài Yêu, loài người hoàn toàn bị chèn ép.
Đảo Nguyệt Nha là một trong ba ốc đảo có diện tích lớn nhất tại Thương Vực, kích thước không thua gì một vực lớn, hình dạng giống như trăng lưỡi liềm y như tên của nó. Huyết Hà tông chính là một trong nhiều thế lực của con người trên hòn đảo này.
Tông môn này áp đảo tuyệt đối, giành được vị trí thứ 42 trong cuộc luận võ “Tân Nguyệt Minh hội” thường được tổ chức nơi này. Trong những năm gần đây, sức mạnh của nó lại càng có xu hướng tăng lên nhanh chóng.
Trên bờ sông Khuê Lan, địa bàn của Huyết Hà tông.
“Tông chủ, hôm nay vì sao ngài lại không bế quan mà có thời gian đốc thúc các đệ tử tu luyện vậy?”
Tả Tử Nam nhìn bóng lưng vạm vỡ trước mặt với một ánh mắt đầy sự khó hiểu. Hắn ta là đại trưởng lão của Huyết Hà tông, là người trung thành nhất, luôn ủng hộ với mọi quyết định của tông chủ Huyết Ngạc.
Vậy nên thường thường cũng không sợ tông chủ, chỉ kính nể thôi, nói chuyện không cần kiêng dè quá nhiều.
Huyết Ngạc có vẻ rất bất an, theo hắn ta biết thì gần đây tông chủ mới đột phá đến cảnh giới Động Hư bát trọng thiên dưới sự tích lũy của vô số tài nguyên tu luyện, căn cơ chưa vững mà không biết tại sao lại không bế quan tu luyện mà cứ đứng ngồi không yên.
“Tử Nam, Tiểu Tam Tử đi cũng được bảy ngày rồi, không biết mọi chuyện có thuận buồm xuôi gió không…”
“Tông chủ yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Tam Tử đảm nhiệm việc này, nhất định tất cả sẽ ổn thỏa!”
Đôi mắt hắn ta rất kiên định. Mặc dù việc này tội ác tày trời, một chút bất cẩn sẽ lập tức dẫn đến diệt vong, nhưng hải tuyến đều nằm trong phạm vi của Bích Du cung, được họ che chở cho ắt sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Để giảm thiểu khả năng bị phát hiện, bọn họ rất cẩn thận, mười năm một lần vận chuyển. Họ hiểu rằng “thỏ không ăn cỏ gần hang” nên mỗi lần làm việc đều chọn “cỏ” từ những thế lực, tông môn không quá thân thuộc.
Mà sau khi “gặt cỏ” xong, liền dùng bí pháp ẩn giấu đi tại một nơi, đến một số lượng nhất định thì sẽ đi “gặt” thêm “cỏ”, một số thế lực hoặc tông môn không may mắn thì có thể bị “gặt” nhiều lần trong vòng mười năm.
Tuy rằng làm như vậy rất tốn thời gian và công sức, nhưng sẽ an toàn hơn.
“Vậy thì tốt.”
Huyết Ngạc khẽ gật đầu, thầm nghĩ mình quá đa nghi, chắc cũng là do đột phá cảnh giới quá vội vàng.
Ha! Ha!
Thấy tông chủ uy nghiêm nhìn mình tu luyện, các đệ tử trong thao trường như được tiếp thêm động lực to lớn, từng người tranh nhau thể hiện, thi triển các loại pháp thuật vô cùng nhuần nhuyễn.
Nói cũng lạ, toàn bộ Huyết Hà tông đều là nam, chẳng khác gì một cái chùa. Nhưng theo lời của Huyết Ngạc, nữ nhân quá tình cảm, sợ khó có thể ra tay với “món hàng” mà tông môn cần được.
Đây là một mối nguy tiềm ẩn không thể chấp nhận được, sai một li đi một dặm.
Dễ thấy những đệ tử còn trong tông môn đều là hạng người ích kỷ, vì lợi của mình mà hại người, cả tông môn đều ngồi chung một con thuyền; mà những đệ tử phản đối đã sớm bị chặt ra ném xuống sông Khuê Lan cho cá ăn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận